Mặc Sơ lăn lộn rất lâu ở tầng đáy của xã hội, đương nhiên cô hiểu được ý trong lời nói của Triển Lê Hàn.
Cô không chỉ là cô gái lọ lem được gả vào nhà giàu, cô gả cho một người đàn ông, không chỉ bởi vì bản thân người đàn ông, mà là muốn xem giá trị, trọng lượng trên người của người đàn ông, mang đến cho cô bao nhiêu giá trị là có thể sử dụng.
Từ trước đến nay, cô cũng không phải người thanh khiết, cô hiểu.
“Cảm ơn tổng giám đốc Triển.” Mặc Sơ nói vô cùng chân thành.
Triển Lê Hàn vẫn nhắc nhở cô: “Tổng giám đốc Quyền là người đã từng làm lính đặc chủng, người đã từng đi lính muốn nói không thương cũng không thể, đương nhiên ngoại trừ binh ngoại văn nghệ.”
Mặc Sơ là người thông minh, vừa nghe anh ta nói như thế, cũng biết ý của anh ta.
Buổi tối, trước khi Mặc Sơ về đến nhà, đặc biệt đến thăm một thầy đông y, thầy đông y cho cô một đơn thuốc.
Dùng đơn thuốc này ngâm chân vô cùng hữu ích với cơ thể, đặc biệt là quân nhân đã trải qua huấn luyện cực nóng mùa hè.
Mặc Sơ nấu nước ấm, cô bưng tới phòng khách: “Ngài Quyền, dự báo thời tiết nói rằng thời tiết gần đây sẽ thay đổi, ngâm chân trước thì sao?”
Quyền Đế Sâm có chút bất ngờ nhìn cô một cái: “Lấy phương pháp này ở đâu đấy?”
“Tổ tiên của bọn em có bản thảo.” Mặc Sơ nói: “Truyền từ triều Minh cho tới bây giờ, bây giờ cũng có ít một chút.”
Quyền Đế Sâm ngồi lên ghế số pha, cô kéo ống quần anh lên, đặt đôi chân to của anh vào trong chậu.
Lúc cô ngẩng đầu lên, chạm vào trong mắt sâu như biển của anh.
“Làm gì nhìn em như thế.” Đôi mắt xinh đẹp của Mặc Sơ nhanh chóng to lên.
Quyền Đế Sâm cong môi cười một tiếng, trong lòng anh còn ấm áp hơn cả nước trong chậu, mặc dù cũng không biết trong nước đen xì này bỏ thuốc bắc gì, thế nhưng đó là tâm huyết của cô.
“Bà Quyền có lòng.” Quyền Đế Sâm nói ra lời này, cũng là lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Mặc Sơ cũng cười: “Thế sau này em sẽ tiếp tục ngâm chân cho anh.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt có cảm giác tâm linh tương thông.
“Sáng sớm ngài mai chúng ta phải đi New York.” Cô nhắc nhở anh.
“Anh nhớ.” Quyền Đế Sâm xoa đầu cô,
Trước cửa đột nhiên xuất hiện một người.
“Anh cả.” Quyền Đế Đình đã tỉnh lại, anh đứng trước cửa Hồng Thụ Lâm Hải của Quyền Đế Sâm, nhìn bọn họ.
Lúc Quyền Đế Sâm nhìn thấy anh ta, trái lại mặc cũng không có cảm giác gì, sắc mặt anh ta vẫn như thường, không buồn không vui, không giận không ai.
Trong nháy mắt, Mặc Sơ lại có cảm giác tim đập thất thường.
Có thế nào cô cũng không ngờ, Quyền Đế Đình lại cứ như thế đứng trước mặt cô.
Phần giám định AND ở New York kia, nói hai đứa bé kia là con của anh ta.
Còn hiển nhiên là bầu không khí giữa Quyền Đế Sâm và Quyền Đế Đình lại không hề dịu dàng.
Ban đầu, bàn tay nhỏ bé của Mặc Sơ đang đặt trên chân Quyền Đế Sâm, giờ phút này bàn tay nhỏ bé của cô lại lạnh như băng.
“Chị dâu.” Lúc Quyền Đế Đình nhìn về phía Mặc Sơ, khóe môi hiện lên nụ cười, anh ta cứ như thế đi tới trước mặt cô: “Có lẽ, tôi gọi bằng nhũ danh, Tiểu Sơ.”
Mặc Sơ ngồi xuống đất một chút, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tới ngày này.
Ở trước mặt chồng cô, Quyền Đế Đình cứ như thế rêu rao, xuất hiện khắp thành phố, còn hung hổ dọa cô.
Quyền Đế Sâm cũng phát hiện bầu không khí giữa hai người không giống bình thường, anh đưa tay kéo Quyền Đế Sâm tới sô pha, lạnh lùng nói với Quyền Đế Đình: “Sao lại không lễ phép với chị dâu?”
Giữa chân mày Quyền Đế Đình, có mấy phần giống với Quyền Đế Sâm, chỉ là Quyền Đế Sâm trông lạnh lùng, uy nghiêm, còn Quyền Đế Đình lại yêu nghiệt, ngang ngạnh.
Khóe miệng Quyền Đế Đình cong lên một nụ cười đào hoa, chói mắt: “Tiểu Sơ, sáu năm trước chúng ta đã gặp mặt, đêm đó, cô quên rồi?”
Trong nháy mắt, Mặc Sơ bị sợ không thể nhúc nhích, mặc dù Quyền Đế Sâm không thèm để ý.
Thế nhưng Quyền Đế Đình lại nói tới đêm đó trước mặt anh.
Bàn tay to lớn của Quyền Đế Sâm vẫn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mặc Sơ, trong lòng bàn tay ấm áp của anh, bàn tay nhỏ bé của Mặc Sơ lại lạnh như băng, thậm chí anh còn cảm nhận được cô đang không ngừng run rẩy.
Anh cũng đã hiểu rõ, nghe ý của Quyền Đế ĐÌnh, Mặc Sơ và anh ta từng có một đêm.
Phải biết rằng, Quyền Đế Đình thay phụ nữ như thay áo, anh ta có rất nhiều người phụ nữ, sao anh ta có thể nhớ Mặc Sơ.
Hơn nữa, Quyền Đế Đình lại nói trước mặt anh cả, hoàn toàn không xem Quyền Đế Sâm ra gì.
“Cút ra ngoài cho tôi.” Quyền Đế Sâm đá chậu nước lộn mèo trên đất.
Nước đen trong chậu kia từng là nước Mặc Sơ tự tay nói rằng rửa chân cho anh, bây giờ cũng đã bị Quyền Đế Sâm đá lộn mèo, đầy nhà đều là nước, cũng chảy đến dưới chân của Quyền Đế Đình.
Trái lại, anh ta không thèm để ý, lúc anh ta cười một tiếng, khuôn mặt nở hoa giống như hoa đua nở.
Rất tốt, thành công nâng lên sự tức giận của Quyền Đế Sâm, người anh cả vạn năm không biến sắc của anh ta, sao có thể tức giận ngay chứ?
Trong lòng Quyền Đế Đình vui mừng biết bao.
“Tôi tới nói với anh, tôi tỉnh rồi.” Dáng vẻ chán đời của Quyền Đế Đình: “Lúc bố còn sống đã từng nói, tôi sẽ quay lại làm việc ở công ty anh, Anh chuẩn bị sắp xếp cho tôi một vị trí.”
“Chà toilet cậu có làm không?” Quyền Đế Sâm đứng dậy, anh đi dép vào, giọng nguội lạnh như sắp kết băng.
Quyền Đế Đình cười phá lên: “Được đó, tôi sẽ cho phóng viên cả nước biết, anh cả của tôi để tôi đi chà toilet.”
“Cút.” Giọng nói của Quyền Đế Đình vô cùng tồi tệ.
Quyền Đế Đình cũng không chọc anh, chuyển sắc mặt tái nhợt về phía Mặc Sơ: “Tiểu Sơ, khi nào chúng ta nói chuyện một chút?”
“Giữa chúng ta, không có gì tốt để nói.” Giọng nói của Mặc Sơ có chút run rẩy.
Tay Quyền Đế Đình làm ra động tác muốn ôm: “Sáu năm chưa từng gặp, lúc gặp mặt, không ôm một chút?”
“Không cần.” Mặc Sơ lắc đầu.
Nhưng mà Quyền Đế Đình lại đi về phía sô pha.
Hai tay anh ta chống xuống ghế salon, tư thế vây quanh, vây Mặc Sơ ở giữa anh ta và ghế số pha, nụ cười tà khí mang theo vẻ lạnh lẽo, ùn ùn tấn công về phía cô.
Mặc Sơ bị sợ rúc vào một góc, không thể chối, Quyền Đế Đình vừa xuất hiện, cuộc sống yên tĩnh giữa cô và Quyền Đế Sâm lập tức dâng lên sóng lớn.
Con thuyền tình yêu của cô và Quyền Đế Sâm vốn đã lắc lư tiến về phía trước trên mặt biển, Quyền Đế Đình chính là một quái vật biển.
Anh ta lựa chọn thời gian xuất hiện để cho chiếc thuyền tình yêu này lật như thế.
Lúc nhìn thấy Quyền Đế Đình muốn ôm Mặc Sơ, cô lại dùng một tay đẩy Quyền Đế Đình ra, chạy về phía Quyền Đế Sâm, cô chạy tới trước mặt Quyền Đế Sâm, đứng nấp sau lưng anh.
Quyền Đế Sâm nhìn cô gái nhỏ run lẩy bẩy, lúc anh nhìn về phía Quyền Đế Đình, ánh mắt lạnh lùng của anh giống như nước, anh không chút khách sáo nói: “Tôi không lặp lại những gì đã nói.”
“Cút đúng không?” Trái lại, Quyền Đế Đình rất rộng rãi: “Dù sao anh cũng đã từng làm lính đặc chủng, đã sớm lăn lộn trong bùn.
Lúc này lại để tôi dẫm lên vết xe đổ.”
Quyền Đế Đình bị đuổi mà xấu hổ, anh ta chuẩn bị rời đi.
Anh ta đi tới cửa mới nói them: “Anh cả, tôi không có chỗ ở, đã muộn thế này chi bằng tôi ở lại nhà anh, có thể ngủ ở phòng khách.”.