Lúc Mặc Sơ đang đọc sách, thì thấy Mặc Hi mặc bộ quần áo ngủ hoạt hình cùng một sê ri với cô, hưng phấn chạy tới phòng ngủ của cô và Quyền Đế Sâm.
Cậu bé nói một câu xong thì liền chui vào trong chăn.
Mặc Sơ trêu cậu bé: "Chẳng phải con muốn ngủ cùng vợ con sao?"
"Chẳng phải con chưa tìm được vợ sao!" Cái đầu nhỏ của Mặc Hi chui ra khỏi chăn: "Chín bỏ làm mười ngủ với Sơ Sơ vậy!"
Mặc Sơ đi đến bên cạnh cậu bé: "Bởi vì lệch múi giờ, thời gian đi ngủ đảo lộn, con cũng ngủ nhanh thế này á?"
"Hết cách rồi, trời sinh chính người mang từ trường, ngay cả thời gian cũng bị chinh phục rồi." Mặc Hi đã nhắm măt lại ngủ rồi.
Mặc Sơ đắp chăn cho cậu bé, cô cũng ngủ bên cạnh cậu bé, cô tắt đèn, bật cái đèn nhỏ ở đầu giường, rồi tiếp tục cầm sách đọc.
Cô đã bận rộn cả ngày, đọc sách một lúc, cũng ngủ mất rồi!
Khi Quyền Đế Sâm xử lý xong công việc, anh trở về phòng ngủ thì nhìn thấy hai cái đầu một lớn một nhỏ đang nằm cạnh nhau, ngủ ngon lành.
Khóe môi anh, cũng bất giác cong lên một nụ cười.
Anh đi tắm rồi nằm bên cạnh Mặc Sơ, anh ôm cô vào lòng, bàn tay to đặt trên eo cô.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ ngủ đến mơ mơ màng màng: "Anh xong việc rồi à?"
Quyền Đế Sâm cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay cũng không thành thật chỉ ở trên eo, anh vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt sáng trong như ngọc của cô, chẳng mấy chốc, cô đã run rẩy trong lòng anh.
Cô nửa nhắm nửa mở mắt: "Con đang ở bên cạnh!"
"Ai cho em cho phép thằng bé ngủ ở đây?" Quyền Đế Sâm thấp giọng nở nụ cười.
"Người ta không có ngờ..." Lúc này, Mặc Sơ đã mở mắt, cô nhìn thấy dung nhan anh tuấn của anh, cô cũng chủ động hôn môi anh: "Cảm ơn anh đã đối xử tốt với chúng em như vậy..."
Hô hấp nóng rực của Quyền Đế Sâm phả bên tai cô: "Tích cực như vậy, không sợ con nhìn thấy à?"
Mặc Sơ vươn nắm đấm nhỏ ra đấm vào ngực anh: "Anh ôm thằng bé về phòng của thằng bé đi!"
"Em đợi anh, đừng ngủ đó!" Quyền Đế Sâm bế Mặc Hi lên, đặt lên giường ở phòng cậu bé, anh tắt đèn, đi về phòng ngủ, đóng cửa lại.
Anh như sói vồ cừu, đè cô dưới thân: "Nào, bắt đầu! Để anh hưởng thụ một chút nhiệt tình của bà Quyền nào!"
Mặc Sơ bĩu môi cười nói: "Anh nhìn thấy có con cừu nào, sắp bị sói ăn rồi, mà vẫn nhiệt tình không?"
Quyền Đế Sâm nhìn áo ngủ của cô, cô cũng chưa hết tính trẻ con, anh khàn giọng nói: "Nếu không phải biết em đã thành niên từ lâu, em mặc như này, lúc anh cởi quần áo của em, anh còn tưởng mình biến thái đấy!"
"Vậy ngày mai em mặc bộ lễ phục chín chắn kia cho anh cởi!" Mặc Sơ mỉm cười: "Người ta đã tuổi rồi, thành niên từ lâu rồi! Chẳng qua người ta trẻ, chuyện này thì chịu thôi, rất nhiều khách hàng không biết tuổi của em, đều nghĩ rằng em tuổi đó!"
"Hóa ra bà Quyền cũng biết khoác lác à?" Quyền Đế Sâm lột sạch đồ ngủ của cô, làm cô không một mảnh vải che thân hiện ra trong mắt anh.
Ký ức của sáu năm trước, thực sư thì Quyền Đế Sâm không nhớ rõ!
Cô của năm tuổi, cô của thời ngây ngô non nớt, làm sao ở dưới thân anh...!
Năm tháng của tuổi xuân nhất xinh đẹp nhất, lại phải chấp nhận sự thật chưa kết hôn đã mang thai, hơn nữa cô còn là con gái nuôi của nhà họ Mặc, đối với cô mà nói thì đây là chuyện khổ cực cỡ nào.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Đâu đâu, người không nói khoác, tàu không được đẩy! Tất cả đều cần phải có năng lượng."
Quyền Đế Sâm cũng nhìn cô chăm chú: "Em còn nhớ về ký ước sáu năm trước không?"
Sắc mặt Mặc Sơ thay đổi, dáng vẻ tựa hồ hơi tổn thương: "Em không muốn nhắc lại."
Người đàn ông đó hoàn toàn không quan tâm đến ý nguyện của cô, kéo tay cô vào trong phòng của anh ta, cô mới tuổi, vào kỳ nghỉ hè mà cô vừa thi đại học xong, cô vẫn đang làm thuê kiếm học phí...!
Bầu không khí vừa nãy còn rất tốt, lúc này, hai người đều có một chút xấu hổ.
Quyền Đế Sâm thấy cô không thích nhắc tới, anh cúi đầu hôn lên môi cô, cô hơi né tránh, không chuyên tâm như vừa rồi nữa.
Anh không ngờ, đi một vòng, cô vẫn là vợ của anh!
Cho dù thời gian đã trôi qua sáu năm, cho dù cô đã là mẹ của đứa nhỏ!
"Là anh không tốt, anh không nhắc..." Anh nhỏ giọng an ủi cô: "Đừng sợ, ừm..."
Mặc Sơ nhìn anh, trong mắt cô có nước mắt: "Đêm đó, vẫn là ác mộng của em...!anh ta bất chấp tất cả chiếm lấy em, cuộc sống của em, đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất từ lúc đó, sáu năm nay, em luôn muốn khoát khỏi bóng mờ đó, đến tận khi gặp anh...!Đế Sâm, em biết, anh không để ý đến mọi chuyện trong quá khứ của em, tối nay, em hơi thất thố, xin lỗi..."
Đêm đó, Quyền Đế Sâm tuổi, chính là tuổi tràn đầy tinh lực, sự chiếm giữ của em, chỉ sợ cũng mãnh liệu sục sôi dời núi lấp biển, làm cô không chịu đựng nổi!
"Không khóc nữa..." Quyền Đế Sâm nhìn cô, anh hôn lên nước mắt của cô: "Từ nay về sau, em còn có anh, có Hi Hi, bọn anh đều là chỗ dựa của em! Bọn anh sẽ ở bên cạnh em hết!"
Anh ôm cô vào lòng, xem ra, phải cởi bỏ nút thắt trong lòng cô, để cô đừng hận anh nữa mới được!
Nếu không, anh nói cho cô biết, lúc này cô lại chẳng đánh nhau với anh đấy à?
Mặc Sơ gật đầu trong lòng anh, lúc bàn tay to của anh châm lửa lên người cô, cô mới giật mình, trong mắt anh cô cứ như trẻ con vậy.
Anh biết, cô thích anh của hiện tại! Cô vẫn sẽ hận anh của quá khứ!
Tất nhiên, lẽ thường mà, ai sẽ không hận người đàn ông vô duyên vô cứ chiếm lấy cơ thể non nớt của cô chứ?
"Bây giờ tới sinh đứa nhỏ, hửm?" Anh cao âm cuối lên, đôi mắt thâm thúy như biển nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm đó, có từng giọt từng giọt cưng chiều, đang đánh úp lại cô.
Mặc Sơ gật đầu thật mạnh: "Sinh một bé gái?"
"Được!" Quyền Đế Sâm lau nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt cô: "Xinh giống em!"
Mặc Sơ rất vui vẻ, cô ngẩng đầu hôn anh, bất kể cuộc sống giao cho cô bao nhiêu gian khổ, nhưng mà, vừa nghĩ tới cô vẫn còn có anh, cô lại cảm thấy, mọi sự phấn đấu đều là quyết chí và đều là hạnh phúc.
Kiều diễm vô hạn...!
Suốt đêm.
Kết quả của một đêm phóng túng, chính là điện thoại của cô đang reo lên liên tục, mà Mặc Sơ vẫn chưa có tỉnh.
Đến tận khi Mặc Hi lấy chân đá vào mông cô: "Sếp của mẹ gọi liên tùng tùng kìa!"
Mặc Sơ mệt chết đi được, cô đưa tay ra cầm điện thoại, bắt máy: "Tổng giám đốc Triển..."
Triển Lê Hàn nghe thấy giọng ngái ngủ của cô, anh ta thở dài: "Mặc Sơ, hôm qua tôi đã dặn cô, hôm nay có lễ trao giải, cô mau dậy, chuẩn bị một chút rồi qua đây ngay!"
Ý của anh ta là, hôm qua đã dặn dò kỹ rồi, sao buổi tối vẫn không tiết chế cơ chứ?
Mặc Sơ thông minh lanh lợi, tất nhiên là cô nghe ra cái ý này.
"Được, tôi lập tức qua ngay!" Cô bỏ điện thoại xuống, thì nhìn thấy Mặc Hi dang đáng giá cô.
"Sao hôm nay con lại ở trong phòng của mình?" Mặc Hi bĩu môi hỏi cô.
Mặc Sơ hơi chột dạ, cô nói: "Chắc là con mộng du đi về đấy!".