"Đế Sâm từng nói, anh ấy coi Vãn Vãn là em gái, giữa anh ấy và Vãn Vãn không có tình cảm nam nữa." Mặc Sơ vẫn rất tin tưởng Quyền Đế Sâm, cô nói: "Vãn Vãn nói, cậu ấy chỉ muốn sinh một đứa con, dù sao thì bây giờ đứa con đã mọc rễ nảy mềm trong bụng cậu ấy, chuyện này cứ để vậy đi!"
Kiều Thanh Du vẫn chưa hết giận: "Mặc Sơ, bọn họ đều bắt nạt cậu, cậu chưa nhìn ra sao? Vãn Vãn cho Long Yên đi bẫy Quyền Đế Sâm, rồi mang thai con của anh ta! Còn Quyền Đế Sâm thì biết rõ Vãn Vãn đã mang thai, anh ta vẫn có thể làm như không có chuyện gì ở bên cậu! Trong mắt bọn họ, cậu là quả hồng mềm! Bọn họ muốn bóp thế nào thì bóp thế ấy!"
Mặc Sơ vẫn tốt bụng: "Đây không phải ý của Đế Sâm, tớ không trách anh ấy! Thanh Du, chuyện này tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài, nhà họ Cố cũng cần danh tiếng! Huống hồ, chuyện này mà be bét ra, sẽ liên quan đến danh tiếng của nhà họ Cố và nhà họ Quyền, không ai đẹp mặt cả!”
“Cậu cứ nói những lời uất ức như thế hả?" Trong mắt Kiều Thanh Du đã dâng lên nước mắt: "Chuyện này là Cố Vãn Vãn không đúng, Quyền Đế Sâm cũng không đúng! Bọn họ đều biết cậu là cô nhi, không ai giúp đỡ, bọn họ đều bắt nạt cậu, thật là tức chết tớ rồi!"
Mặc Sơ lại nở nụ cười: "Tớ đâu có thảm như cậu nói đâu? Cậu xem đi, mặc dù tớ là cô nhi thì cũng sống và lớn lên ở nhà họ Mặc, còn nữa, tớ có hai đứa con, đây là cái chỉ có thể gặp mà không thể cầu đó."
"Tớ lo cậu sẽ vì các con, rồi không rời khỏi được người đàn ông đó!" Kiều Thanh Du nói mà vẫn đặc biệt phẫn nộ: "Các con cần bố đẻ, Quyền Đế Sâm là bố của mấy đứa, nhưng, cậu có từng nghĩ chưa? Con của Vãn Vãn cũng cần bố ruột! Quyền Đế Sâm đúng là có bản lĩnh, không có việc gì liền thích làm bố nhỉ!"
Mặc Sơ vỗ vai cô ấy: "Được rồi, không nói chuyện này nữa! Bất kể là tình thân hay là tình yêu, Mặc Sơ tớ thẳng thắn vô tư quang minh lỗi lạc không thẹn với lòng là được."
Con người sống trong trời đất, không có quý hơn quang minh lỗi lạc trong sáng vô tư.
Kiều Thanh Du vẫn rất thương Mặc Sơ, cô ấy vươn tay ra ôm Mặc Sơ: "Có chuyện gì không vui thì nhớ tìm tớ nói, tớ thật sự lo lắng cậu sẽ mắc chứng uất ức đấy!"
"Sao có thể chứ?" Tâm tính của Mặc Sơ cực tốt: "Yên tâm đi! Tâm lý tớ bình thường, tớ uất ức vì ai chứ? Vì cuộc sống của tớ sao? Khi tớ lớn lên kiên cường như cỏ, tớ đã hiểu cuộc sống giao phó cho chúng ta không chỉ là cảnh xuân rực rỡ hoa khoe muôn sắc, nó cũng có mưa rền gió dữ càn quét hết mọi thứ hoa rơi đầy đất."
Kiều Thanh Du gật đầu: "Chu Hoa Hủy thế nào rồi?"
"Không biết nữa!" Mặc Sơ cũng chưa gặp lại cô ta: "Cô ta tuyên đố muốn ngủ với chồng tớ, cũng không biết người đi đâu rồi!"
Lúc này, điện thoại của Kiều Thanh Du reo lên, cô ấy nói: "Đây là một người báo tin của tớ, cô ấy thường có tin đưa cho tớ công khai!"
"Cậu đi bận việc đi!" Mặc Sơ nói với cô ấy.
Kiều Thanh Du làm một thế ok: "Cái gì, cô có tin tức của Chu Hoa Hủy?"
Cô ấy cúp máy rồi nói với Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cậu thật sự không biết Chu Hoa Huy đang ở đâu hả?"
"Tớ không biết thật." Mặc Sơ lắc đầu: "Thanh du, nếu tớ mà biết, tớ không cần lừa cậu!"
Kiều Thanh Du nói: "Người báo tin này nói, Chu Hoa Hủy đang làm vật thí nghiệm ở trong bệnh viện Quyền Thị, bị nghiên cứu một mục chuyên nghiệp, tất nhiên, tên của hạng mục đó chính là nghiên cứu tính nghiện tình dục!"
Mặc Sơ vừa nghe thì cũng có chút kinh ngạc, sau đó cô ấy nói: "Hạng mục của bệnh viện Quyền Thị có rất nhiều, làm bệnh viện nghiên cứu cái này cũng là bình thường! Huống hồ đúng là Chu Hoa Hủy cần phải trị liệu, cô ta cứ tiếp tục như thế thì sẽ chỉ làm tổn thương tới nhiều người hơn nữa! Không thể phủ nhận, có một bộ phận nhỏ người, làm tình giữa nam nữ chỉ là vì truy cầu kích thích và vui vẻ nhất thời, nhưng phần đa người thì vẫn mong nam nữ kết hợp là để sống trọn đời đến già."
"Nhưng mà, không phải cô ta tự nguyện!" Kiều Thanh Du nói ra một câu mấu chốt.
Mặc Sơ hiểu, làm hạng mục nghiên cứu cho bệnh viện, người tham gia đều phải tự nguyện, nếu Chu Hoa Hủy không tự nguyện thì nghĩa là cô ta đã bị ép buộc.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói thì, với địa vị và thế lực hiện giờ của anh, cần gì phải ép buộc một đối tượng bị nghiên cứu, lời giải thích duy nhất chính là Chu Hoa Hủy đã đắc tội anh rồi!
Tất nhiên, hậu quả của việc đắc tội Quyền Đế Sâm chính là vạn kiếp bất phục.
Mặc Sơ nói: "Thanh Du, cậu cũng đừng theo dõi rồi đưa tin về chuyện này nữa, ở bệnh viện, Chu Hoa Hủy có thể có được sự điều trị tốt nhất..."
Kiều Thanh Du ngắt lời cô: "Mặc Sơ, cô chưa từng nghi ngờ rằng, thực ra Quyền Đế Sâm là người mà chuyện gì anh ta cũng làm ra được sao? Nhưng mà, cậu lại tin tưởng và không nghi ngờ gì anh ta!"
"Không có lửa làm sao có khói, nếu Chu Hoa Hủy không có lòng ngấp nghé quấy rối Quyền Đế Sâm, cô ta sẽ không lưu lạc đến bước này!" Mặc Sơ nói: "Đế Sâm là người thân thiết nhất bên cạnh tớ, bọn tớ chung giường chung gối, buổi tối cùng ngủ, buổi sáng mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên tớ nhìn thấy chính là đối phương, tớ sẵn lòng tin tưởng anh ấy! Huống hồ, anh ấy chưa bao giờ dùng thủ đoạn đối phó với kẻ yếu! Trừ phi là người khác chọc đến anh ấy!"
Kiều Thanh Du gật đầu: "Bây giờ cậu đã trúng độc của anh ta rồi, tớ nói gì cậu cũng sẽ bào chữa cho anh ta, thậm chí Vãn Vãn đã mang thai con của anh ta, cậu vẫn có thể độ lượng như thế! Mặc Sơ, cậu phải biết rằng, có một ngày, cậu phát hiện, anh ta đối xử với cậu không thật lòng, làm sao cậu chịu được đây?"
Mặc Sơ xoa đầu cô ấy: "Thanh Du, bông hoa mùa xuân sẽ không vì tàn lụi mà không nở, cơn dông mùa hè sẽ không vì lũ lụt mà không rơi, cây nông nghiệp mùa thu, sẽ không bởi vì bị thu hoạch mà không chín, bông tuyết mùa đông, sẽ không vì rét lạnh liền không rơi nữa.
Mỗi người trong chúng ta, nói từ góc độ DNA thì đều là độc nhất vô nhị, cho nên, chúng ta cứ làm chính mình thật tốt, đừng vội để ý đến người khác."
"Cho dù tớ nói như thế nào, thì cậu vẫn lý của cậu." Kiều Thanh Du thở dài: người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, từ chuyện Vãn Vãn mang thai, tớ thật sự có ý kiến rất lớn đối với Quyền Đế Sâm.
Sao tớ có thể không lo cho cậu được đây? Cho dù Vãn Vãn mang thai thì cậu ấy cũng có anh trai cậu ấy chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho cậu ấy, cậu thì sao? Ngộ nhỡ cậu có chuyện gì..."
"Chẳng phải tớ có cậu đấy sao?" Mặc Sơ mỉm cười, nhìn chằm chằm vào dáng người phẳng lì của cô ấy: "Cậu xem đi, cậu cũng phẳng lì, để cho tớ có thể dựa vào!"
Kiều Thanh Du nở nụ cười: "Được rồi, không nói với cậu nữa, tớ phải đi uống rượu đây! Cậu có muốn đi không?"
"Tớ không đi đâu!" Mặc Sơ lắc đầu: "Tối qua tớ cũng đã uống một ít rượu, kết quả Đế Sâm bảo tớ đã dày vò anh ấy, ay ya, tớ đừng uống rượu thì hơn..."
Kiều Thanh Du thở dài: "Cái thế giới này thật là, chỗ nào cũng rắc mùi tình yêu, chỉ có cẩu độc thân như tớ, mới tỏa ra mùi thơm ngát mê người của hoa dành dành thôi!"
"Đi!" Mặc Sơ vỗ cô ấy: "Được rồi, tớ đi đây!"
Mặc Sơ tạm biệt Kiều Thanh Du, cô lái xe đi về nhà.
...!
Bệnh viện.
Mặc Đại Thăng vẫn nằm trên giường bệnh, nửa người của ông ta vẫn không cử động được, miệng cũng không nói được.
Trần Chân Dao đang lau người, rửa mặt cho ông ta.
"Đại Thăng, ông đã ngủ lâu như vậy rồi, ông cứ tiếp tục như thế nào thì sao mà được?" Trần Chân Dao thở dài.
Mặc Đại Thăng chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà ta, có phải cứ tiếp tục thế này thì bà ta sẽ mặc kệ ông ta, đúng không?
Trần Chân Dao nói như vậy thật: "Tôi còn trẻ như thế này, tôi mới hơn bốn mươi tuổi, cuộc đời tôi còn chưa qua được một nửa, tôi vẫn muốn theo đuổi hạnh phúc của mình! Đại Thăng..."
Mặc dù Mặc Đại Thăng không thể nói được, nhưng ông ta nghe thấy hết, ông ta tức đến nỗi muốn hộc máu.
Trần Chân Dao hận không thể chọc ông ta tức chết đấy chứ: "Ông gọi Mặc Sơ đến chăm sóc ông đi! Bây giờ nó là mợ chủ của nhà họ Quyền, nó bỏ ra ít tiền thuê người chăm sóc / chỉ là chuyện đơn giản! Chúng ta đã nuôi nó lớn như vậy, bây giờ nó đã gả vào nhà giàu rồi, ghê lắm đó! Còn nữa, ông có biết không, nó đã hại Chiêu Đệ bị người đàn ông khác phá thân..."
Mặc Đại Thăng tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Vì thế, Trần Chân Dao đã gọi điện cho Mặc Sơ: "Sơ Nhi, con có đang bận không?"
Lâu lắm rồi Mặc Sơ cũng chưa về thăm bọn họ, cô nhận điện thoại rồi nói: "Mẹ, con tan làm rồi, bố vẫn khỏe chứ ạ?"
"Sức khở của bố con vẫn kém, không dậy được! Mẹ cũng chăm sóc đến nỗi mệt lắm rồi, mẹ phải chăm sóc ông ấy trên giờ, đến cả thời gian ngủ mẹ cũng không có..." Trần Chân Dao kể khổ: "Hóa đơn của bệnh viện cũng chi chít một bó to, không biết sao mà nhiều thế..."
"Ngày mai sau khi tan làm con sẽ đi thăm mọi người!" Mặc Sơ nói.
Sau khi cúp điện thoại, bà ta khoanh tay trước ngực.
Trước giờ mẹ nuôi toàn không đánh thì mắng cô, bây giờ sau khi cô cưới Quyền Đế Sâm, Trần Chân Dao đã nói chuyện khách khí hơn một chút, nhưng vừa gọi điện thoại thì chính là đòi tiền!
Từ trước đến giờ Mặc Đại Thăng là kiểu bố nuôi ít nói, ông ta đối xử với cô thì không thể nói là tốt, nhưng nhìn chung là cho cô một gia đình, để cô đỡ phải sống ở đầu đường xó chợ.
Cô ngắm nhìn phong cảnh ở bờ biển Hồng Thụ Lâm, đột nhiên, hai cánh tay ấm áp ôm cô vào lòng.
"Nghĩ gì đó?" Quyền Đế Sâm hỏi cô.
Anh tan làm về nhà thì nhìn thấy cô đang trầm mặc không nói.
Mặc Sơ quay đầu lại, ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của anh: "Ngày mai sau khi tan làm, em muốn đi thăm bố mẹ!"
"Bố mẹ nuôi đối xử không tốt với em, em đi làm gì?" Quyền Đế Sâm thản nhiên nói.
"Tuy là vậy!" Mặc Sơ khẽ thở dài: "Em vẫn không bỏ mặc họ được! Dù sao thì cũng có một câu nói, ân như rãnh nước nhỏ báo đáp thì như suối phun! Trên đời này không có ai không phải là cha mẹ!"
"Bà Quyền cứ tốt lương thiện như vậy!" Quyền Đế Sâm cũng đành chịu, anh thở dài một tiếng.
Mặc Sơ mỉm cười: "Nếu em không phải là người lương thiện như vậy, anh Quyền sẽ thích em sao?"
"Ơ, da mặt của bà Quyền cũng dày lên rồi!" Quyền Đế Sâm đùa.
Mặc Sơ quay người lại, dán mặt lên cánh tay anh: "Anh có muốn đo không, xem xem dày bao nhiêu?"
Quyền Đế Sâm cũng bật cười: "Chắc là rất dày rất dày đó! Nào, anh nắn xem nào..."
"Anh đừng nhéo má em, đừng nhéo em, em ngủ sẽ chảy nước miếng đó!" Mặc Sơ nhảy ra vài bước.
Mặc Sơ đang luyện dáng đi của chim cánh cụt: "Em đọc trong sách trung y có nói, như thế có thể dưỡng sinh!"
Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ cô học giống y như đúc: "Có dưỡng sinh không thì enh chưa có nghiên cứu, nhưng mà, bây giờ anh rất muốn bắt lại chú chim cánh cụt nhỏ này..."
"Bắt lại làm gì?" Mặc Sơ vừa luyện tập vừa chạy đến: "Đế Sâm, anh cũng luyện đi!"
Cô rất mong chờ, xem dáng vẻ Quyền Đế Sâm bắt chước!
Nhưng mà, người đàn ông này kiên quyết không bắt chước cho cô xem!.