Trong một quán cafe sang trọng,
Bà Thiên hít một hơi thật sâu, mới nhìn con dâu Vạn Bảo Châu nói thẳng thắn: “Con dâu, trong khoảng thời gian hai con đi hưởng tuần trăng mật, mẹ sẽ tranh thủ hoàn tất toàn bộ thủ tục ly hôn với bố chồng con. ”
Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, sống với nhau gần ba mươi năm, Thiên Đông Viễn không biết quý trọng bà, bà tự nhận mình không thánh mẫu đến mức ngây ngốc đứng phía sau ông, đợi chờ trong vô vọng cho đến lúc bà hơi tàn lực kiệt, ôm theo mối tình không được đáp lại vào tận hoang mồ.
Đã đến lúc, bà cũng nên buông tay rồi.
Tay đang khuấy ly hồng trà dừng lại, Vạn Bảo Châu mở to hai mắt kinh ngạc:
“Mẹ... mẹ vừa mới nói gì? ” Mẹ và bố... Sao có thể thế được?
Bà Thiên phớt lờ nét hoảng hốt gần như kinh hoàng trên mặt con dâu, bà nhìn thẳng vào mắt cô, trực tiếp đề cập đến vấn đề bà quan tâm nhất, “Bảo Châu, nói cho mẹ biết, con yêu Thiên Tống sao? Con hứa với mẹ sẽ đem đến hạnh phúc cho nó chứ? ”
Câu nói ấy đã bộc lộ hết tình cảm mẫu tử từ tận sâu trong lòng Bích Loa Xuân.
Đúng, Vạn Bảo Châu hiểu, vì sao mẹ chồng cô hẹn gặp riêng cô. Bà muốn nhận được lời hứa danh dự từ cô sau đó mới có thể an tam rời khỏi cuộc hôn nhân dằn vặt bà gần nửa đời người này.
Cô nhìn thẳng vào mắt bà, thật lòng trả lời “ Mẹ, con yêu anh ấy, rất yêu anh ấy , con có thể hy sinh mạng sống của mình chỉ cần anh ấy hạnh phúc ”
“Vậy tốt rồi..... ” Bích Loa Xuân lộ ra nụ cười vui mừng “Thiên Tống đã có người chăm sóc. Mẹ có thể an tâm rời bỏ địa ngục trần gian này”
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, nơi tán cây diên vỹ âm thầm lặng lẽ đứng một chỗ chờ đợi người khác phát hiện sự tồn tại của nó, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng xa xôi.
“Con dâu, Thiên Tống là một đứa bé đáng thương. Hoàn cảnh của nó có lẽ con đã biết ít nhiều, mẹ cũng không muốn nói thêm chỉ sợ đau lòng người trong cuộc. Nhưng...”
Ánh mắt đầy bi thương xoáy thẳng vào tim người đối diện, “Có những chuyện con không biết, bố chồng con luôn tỏ ra chán ghét nó, có lẽ ông ấy trách sự ra đời của Thiên Tống đổi bằng tính mạng của mẹ ruột nó. Ngày ngày ông ấy đánh đập thằng bé, đánh đến khi máu thịt hoà lẫn mới chịu dừng tay.”
“Tuy vậy thằng bé rất yêu thương bố mình. Nó nghĩ chỉ cần nó ngoan ngoãn, bố nó sẽ đối xử với nó tốt hơn. Bố nó nói gì nó cũng nghe. Cho đến một lần.... ..... ”
Bích Loa Xuân nhớ lại chuyện cũ lại thêm tức giận, cả người run lên, tiếng khụ khụ cố kìm nén nhưng vang tận sâu trong lòng Vạn Bảo Châu.
“Chuyện gì đã xảy ra ạ?” Thân thể Vạn Bảo Châu run lên, gấp gáp hỏi. “Chồng con... Bố chồng con đã làm gì anh ấy? ” Cô tuy biết sơ qua hoàn cảnh của anh, nhưng lại không ngờ anh lại có tuổi thơ bi thảm như vậy, nghe kể cuộc sống của anh hằng ngày lấy nước mắt chan cơm, tựa như địa ngục trần gian, cô đau lòng không thôi.
“Ông ấy chưa từng quan tâm nó. Có một năm nó bệnh nặng, sốt mê man mấy ngày liền, miệng lúc nào cũng gọi bố ơi, bố ơi... ”
Bích Loa Xuân thở dài một hơi, lòng nặng trĩu ưu thương. Bà thương cho đứa nhỏ bất hạnh cũng là thương cho mình cả đời chấp niệm. Con bệnh nặng sắp chết còn ông ấy, thân là chồng là cha chỉ biết hú hí bên mấy cô nhân tình trẻ.
Kết cục trong suốt ba ngày giằng co với tử thần đó, cũng chỉ có người mẹ trên danh nghĩa này chăm sóc nó, cùng nó vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất.
“Cái gì? Không, làm sao có thể như vậy?” Vạn Bảo Châu cả kinh, thân thể run run, theo bản năng cô ôm chặt cái ví vào lòng, cố ôm lấy hi vọng nhỏ nhoi rằng phần tình cảm cha con ấy vẫn còn đâu đó, nó chỉ như đứa bé nghịch ngợm mải mê chơi trò trốn tìm chưa chịu bước ra.
Nhưng, sẽ có sao? Những người trong cuộc đều biết, đối với Thiên Đông Viễn, tình yêu chỉ là chuyện cổ tích mà ông ta không bao giờ tin.
“Từ hôm đó, Thiên Tống hoàn toàn thất vọng với bố con. Thằng bé không còn tìm đủ mọi cách để ông ấy thương yêu nữa. Nó bắt đầu chán ghét ông ấy, hận ông ấy vô tình như thế, hận ông ấy bôi đen một thời thơ ấu vốn dĩ tốt đẹp của nó, hận ông ta gây thương tổn cho mẹ và cho mẹ ruột nó, nó cũng như mẹ, thậm chí hận chính mình vì sao là con và vợ của ông ấy.”
Bà Thiên cười khổ:
“Tuổi thơ như vậy nên dưỡng thành một Thiên Tống bề ngoài lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng hơn ai hết, nó là người tình cảm nhất, nó luôn sợ bị người khác bị bỏ rơi, nhất là… người mà nó thương yêu nhất!”
Bà Thiên cất giọng đầy hàm ý rồi nhìn con dâu.
Quả nhiên! Hôm ấy anh liên tục trong cơ thể cô, còn luôn miệng bảo cô đừng đi, bộ dạng thống khổ ấy, như từng nhát dao đâm vào tim cô.
Nhớ lại cảnh tượng hai người triền miên liên tục từ h tối hôm trước đến tận sáng hôm sau lúc anh đi làm mới ngừng, mặt Vạn Bảo Châu nóng lên “Mẹ, mẹ tin tưởng con, con sẽ đối xử với anh ấy thật tốt. Con sẽ yêu anh ấy luôn cả phần hai mẹ”
“Mẹ trông cậy vào con. Bấy lâu nay mẹ chần chừ không ly hôn với bố chồng con, vì mẹ lo lắng sau khi mẹ rời đi, thằng bé sẽ không sống nổi nơi địa ngục trần gian đó. Nhưng khi con bất chấp tất cả, lao mình ra đỡ thay cho Thiên Tống cái tát ấy, mẹ biết, trên đời này đã có thêm người yêu thương thằng bé số khổ này. Mẹ có thể yên tâm đi làm những việc mẹ muốn làm rồi. ”
Bà nắm tay con dâu, chân tình “ Hứa với mẹ, yêu thương nó, chăm sóc nó thật tốt, được không?”
Cha mẹ nào cũng muốn con mình hạnh phúc. Thiên Tống đứa trẻ này tuy không phải là máu mủ thân sinh của bà, nhưng từ lâu bà coi nó như con ruột.
Vạn Bảo Châu nhìn bà Thiên qua làn nước mắt, vô cùng chân thành hứa với mẹ chồng, cũng là cam kết với chính mình “ Mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ luôn ở bên ủng hộ, san sẻ những vui buồn của anh. Con sẽ không bao giờ để anh cảm nhận lẻ loi nữa.”
*****
“Bảo Châu, em đã nghĩ sau khi đến Nhật Bản chúng ta sẽ đi đâu chơi không? ” Thiên Tống vừa tranh thủ xem tài liệu trên máy bay vừa hỏi cô.
“Dạ?” Vạn Bảo Châu như bừng tỉnh, đôi mắt sáng như sao lóe lên sự kinh ngạc khi đột nhiên bị Thiên Tống- chồng cô kéo hồn về.
Thiên Tống hơi hơi nhướng chân mày. Cô ngốc này lại mất tập trung!
Anh không thích ánh mắt lơ đễnh của cô, cảm giác như tâm trí cô đang bay về một thế giới không có anh, cô bỏ rơi anh, còn anh chỉ biết đứng bên ngoài thế giới cô ngắm nhìn nhất cử nhất động của cô.
Cố đè nén cảm giác bất an trong lòng, anh xoa đầu cô “Em không có kế hoạch đi đâu chơi sao? Ở Nhật Bản có rất nhiều danh lam thắng cảnh, em nhất định sẽ thích.”
Công việc của anh quá bộn bề, nếu muốn sắp xếp một chuyến du lịch tuần trăng mật đúng nghĩa chắc phải đợi vài năm nữa. Nhân tiện anh có công tác Nhật Bản, dẫn cô theo vừa làm việc vừa đi du lịch, cũng coi như bù đắp cho cô phần nào.
Vạn Bảo Châu mở to đôi mắt lúng liếng nhìn anh, muốn nói với anh, đi đâu không quan trọng, miễn anh ở bên cạnh cô, cô đã vui sướng muốn quỳ xuống cảm tạ trời đất rồi.
Thì,...
“Ối!”
Đột nhiên thân máy bay lay động, tình huống nguy hiểm bất ngờ cắt đứt lời nói của Vạn Bảo Châu, cô sợ đến xanh cả mặt, nắm chặt cánh tay của Thiên Tống.
“Thiên Tống.... ” Thật là khủng khiếp, trái tim của cô suýt ngừng đập.
Thiên Tống nghiêng người ôm Vạn Bảo Châu vào trong ngực, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô,
“Dũng cảm lên nào. Anh vẫn ở bên cạnh em đây mà. ”
“Em không… không sợ… Có anh bên bên cạnh... em luôn tin tưởng... nhưng mà… nhỡ máy bay… xảy ra tai nạn thật… ”
Bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, cố gắng làm cho cô bình tĩnh lại:
“ Nếu chết thì cả hai cùng chết”
Giọng nói trầm thấp đầy kiên định, anh nói như một điều hiển nhiên.
Lời anh nói làm cô cảm động. Cô dần bình tĩnh hơn, dường như chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy. Cô tin, lời anh nói cô hoàn toàn tin tưởng, nhưng...
“ Chồng à, anh làm ơn đừng nói những lời đáng sợ thế được không, em thì không sao, nhưng anh phải sống thật tốt đó, biết không? ” Vẻ mặt cô như đưa đám. “ Cầu trời cầu phật. Làm ơn cho máy bay đừng bị làm sao. Nếu ngài muốn thì đợi đến núi Phú Sĩ, khi con đứng đó một mình hãy ra tay. Nam mô... nam mô... ”
“Hồi nào giờ anh cứ ngỡ lá gan của em rất lớn đấy. ” Thiên Tống cười mỉm nói.
“Hở?” Cô nhìn anh, mũi hỉnh lên, trên mặt treo biển “đang cầu nguyện, miễn làm phiền.”
Nụ cười của anh càng sâu hơn.“Nếu không, làm sao em lại dám cầu hôn với anh chứ?”
“Anh.... anh... em cầu hôn anh hồi nào?” Cô lắp bắp nói: “Rõ ràng là anh trước mặt bao nhiêu người cầu hôn em bằng khinh khí cầu, còn cả hoa Đinh Hương lá, cái gì mà Will you marry me, rồi em chỉ thuộc về tôi nữa mà.”
“Vậy ai đã nói với anh: Anh cưới em nha” Bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt vô lại xoáy sâu vào gương mặt đỏ bừng khiến cô càng bối rối.
“Anh... Anh đáng ghét ” Cô thẹn quá hoá giận, nhất quyết chôn mặt vào ngực anh, giọng nũng nịu như trẻ con.
Đợi đến khi cô hết mắc cỡ, thì máy bay đã bay qua vùng rối loạn, khôi phục trạng thái bay vững vàng, anh vẫn không buông cô ra, cô cũng ngượng ngùng tiếp tục nắm lấy tay anh, dựa vào anh bình yên ngủ thiếp đi.
*****
Thành phố Kyōto, từ thế kỷ thứ tám sau Công nguyên đã thành thủ đô của Nhật Bản, mãi cho tới thế kỷ mười chin dời đô về Tokyo. Nơi đây là một cố đô từ ngàn năm, khắp nơi tràn ngập hơi thở văn hoá truyền thống cùng các danh thắng cổ kính, còn có mười bảy di tích lịch sử được đưa vào di sản văn hoá thế giới.
Sáng sớm tinh mơ, hai người choàng áo khoác, anh nắm tay cô bước vào khu vườn sân u tĩnh theo kiến trúc Nhật bản. Nhiệt độ bên ngoài chỉ khoảng đến °C, không khí lạnh lẽo như băng, hơi thở cũng có hình sương khói, nhưng cảm giác lại vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Tay nắm tay cùng bước, như những cặp vợ chồng già trải qua cả cuộc đời bên nhau? Cứ như thế đi trên con đường mòn. Anh nhìn cô, tủm tỉm “Chúng ta nhìn cũng giống vợ chồng già nhỉ? Đi bộ chậm chạp, phải nâng đỡ lẫn nhau.”
Cô gật gật đầu. Quả thật, đây giống như hình ảnh của ba mươi năm sau hiện ra trước mắt. Cô còn nhớ từng hạ quyết tâm muốn ở bên anh tới lúc răng long đầu bạc, hi vọng, dũng khí và sự quyết tâm khi ấy cô sẽ không bao giờ quên.
“Vì sao lại kiên quyết ở bên cạnh anh? Em không sợ anh sẽ bạc đãi em sao?”
Vạn Bảo Châu ngẩn người, cẩn thận xem xét lại toàn bộ thời gian bọn họ ở bên nhau. Anh có bạc đãi sao? Đâu có nha. Anh đối xử với cô rất tốt mà. Làm vợ chồng gần một tháng nay, anh luôn luôn dịu dàng với cô. Cô biết chồng cô thuộc tuýp người yêu công việc hơn mạng, nhưng sau khi kết hôn, anh luôn cố gắng về nhà sớm, việc dẫu nhiều đến đâu cũng đem về nhà làm chứ không ở lại công ty tăng ca như trước nữa. Cô biết, anh làm vậy để cô không phải trải qua cảm giác cô đơn đợi chồng về.
“Không lẽ nghe em chưa từng nghĩ đến tình huống anh sẽ bỏ bê em, hay trong đêm tân hôn anh sẽ gọi tên người phụ nữ khác sao?” Những bộ tiểu thuyết ngôn tình đều diễn tả như vậy. Cô là con gái, chắc mấy quyển sách quân hôn ngược loại này rành sáu câu rồi chứ hả? Cô không sợ? Thậm chí tỉnh bơ như không....
“Sợ chứ. Nhưng mọi chuyện đều do em, là em ép anh kết hôn với em, ép anh tự tay chôn vùi hạnh phúc của mình. Có câu nhân quả báo ứng. Nên nếu em có ăn rổ quả đắng cũng đáng.” Chỉ có điều may mắn mọi việc không như trong tưởng tượng của cô, anh đối với cô rất tốt, đôi mắt đó luôn nhìn cô đầy tình ý, thật sự làm cho cô đầu óc choáng váng.
“Thì ra là vậy.” Anh hoàn toàn không ngờ trong đầu nhỏ của vợ mình lại tồn tại những suy nghĩ mang tính triết lý nhân sinh tới như thế.
“Còn anh? Tại sao anh đồng ý lời cầu hôn của em?” Cô cũng thật muốn biết khi đó anh nghĩ gì.
“Lúc đồng ý kết hôn, lý do quan trọng nhất vì cứu công ty, anh còn mang ý đồ riêng tư nữa. Anh muốn dùng hôn nhân của chúng ta thử thách một người, à không, phải nói là thử thách tầm quan trọng của một người, xem giữa anh ta và tiền bạc, cái nào quan trọng hơn. Kết quả thì.... ” Anh thở dài một hơi, lảng tránh ánh mắt cô “Em nói xem, có phải anh là một gã đàn ông rất ích kỷ hay không?”
Cô không hỏi thêm, có những chuyện chỉ cần vài ba câu đã hiểu rõ toàn bộ. Quá khứ anh đã tổn thương rất nhiều, cô không cần thiết đào bới lại đống tro tàn.
“Đã là con người thì ai chẳng ích kỷ. Em cũng ích kỷ mà! Em muốn anh ở bên em, không ngần ngại lấy chữ hiếu ra ép anh” lại không biết rằng làm như vậy càng làm anh đau đớn hơn.
Người đàn ông kia thực chất chưa từng làm tròn bổn phận làm cha. Sao lại có thể bắt ép anh vì ông ta mà hy sinh hạnh phúc của mình?
“ Anh nói xem, có phải em là một người phụ nữ quá ích kỷ, tự tư tự lợi, chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình hay không?”
“Khi mới bắt đầu thì anh không biết tại sao em làm vậy, nhưng sau đó anh hiểu hết. Có một câu hát thế này, Và có lẽ anh ko bao giớ trách hờn vì em đã quá yêu anh. Sau này kết hôn, biểu hiện của em quá đỗi xuất sắc, nên anh dẫu rất muốn nhưng không có lý do gì ngược đãi em được. ”
Bài hát Vì Em Yêu Anh Sáng tác: Đức Trí, Phương Thanh trình bày:
... .html
Anh cười: “Anh cũng không muốn bị đi tù vì tội bạo hành vợ”
“Đừng đùa, cũng chỉ có anh mới nói em xuất sắc thôi!” Cô bĩu bĩu môi không đồng ý với lời nhận xét của anh.
Khả năng mình thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết. Khi chiên trứng thì quên đổ dầu vào chảo, khiến trứng khét đen mặt sau, có ai như cô không tà lanh tà lẹt rắc muối lên trứng ốp la.
Còn nữa, đi giao đồ cho chồng thì xớn xa xớn xác tự mình tìm ngược, khóc bù lu bù loa lên khoe việc xấu trong công ty của bố chồng, hại chồng bị mất mặt lây.
Ủi đồ thì làm cháy mất cái áo.
Bày đặt người ta làm người vợ hiền, hì hục chà toa lét trong nhà, xém chút vồ được cặp ếch bự tổ chảng. Cũng may hôm đó tình cờ anh về sớm, một màn anh hùng cứu mỹ nhân chứ không cô có nước đi chụp ảnh bàn thờ không kịp quá.
“Quả thật em rất rất rất xuất sắc mà! ” Nói xong câu đó, anh vươn tay sang ôm chặt cô vào lòng, những nụ hôn ngọt ngào nối tiếp nhau.
Anh là chồng cô, năng lực làm vợ của cô tốt hay không phải để người chồng là anh thẩm định và đưa ra phán xét chứ.
Huống chi, ai bảo cô không tốt?
Sẽ có một thiên kim tiểu thư nào từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng làm gì lại có thể vì gia đình nhỏ của mình đích thân xuống bếp, tự tay làm tất cả mọi việc trong nhà? Thậm chí còn chà rửa toa lét sao?
Còn có, ngày hôm đó, biểu hiện của anh thật quá đáng, quấy phá cô liên tục hơn tiếng đồng hồ, nhưng cô vẫn nguyện ý bao dung anh, mặc anh muốn làm gì mình thì làm, dùng tình yêu của mình an ủi những tổn thương tâm hồn anh.
Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối. Lỡ vương vấn nhau thì nên đối mặt, đã yêu nhau thì cứ thế mà ôm, chỉ cần một ngày như thế này cũng đã trở thành một loại vĩnh hằng.
“Ồ, tuyết rơi rồi!” Mãi tới khi những bông tuyết phất phơ rơi xuống, hai người mới nhẹ nhàng tách nhau ra.
Từng bông hoa tuyết to bằng bàn tay rơi xuống lất phất, vừa chạm tới mặt đất liền lập tức tan chảy. Nhưng càng lúc tuyết rơi càng dày, dần dần đọng lại thành một mảng trắng xoá như bạc. Cảnh tuyết rơi tán loạn khiến hai người ngắm nhìn không rời mắt, có thể cùng nhau nhìn thấy cảnh đẹp mỹ lệ thế này quả thật không gì sánh được.
Cô lăng xăng chụp ảnh lưu niệm, hết chạy đông chạy tây, còn bắt anh phối hợp cùng cô tạo kiểu. Anh cũng rất chiều cô, vui vẻ làm dáng, dù anh biết gương mặt cười của mình nhìn trông rất giả tạo. Đóng vai người trầm mặc, lạnh lùng đã quen, không thể nào một sớm một chiều thay đổi ngay được.
“Cho anh nè! ” Vạn Bảo Châu vo một nắm tuyết, ném về phía anh.
Bị bất ngờ, anh trúng một “chưởng tuyết ” của cô. Trông bộ dáng chật vật đáng yêu của chồng, cô cười vang khoái trá.
“Em dám chơi trò đánh du kích à? ” Anh lắc lắc đầu nhìn cô vợ nhỏ đứng trên đống tuyết, hết la rồi nhảy, hoàn toàn quẳng mấy chữ thục nữ vào xó xỉnh nào rồi, tâm phút chốc cũng bị cô ảnh hường. Anh bất chấp ánh mắt người đi đường nhìn bọn họ, vo vài nắm tuyết thật to trả lễ cô. Hai người cứ thế như con nít rượt đuổi nhau cả quãng đường dài .
Cô biết, mãi mãi cô cũng sẽ không bao giờ quên giây phút này. Đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời cô.
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn. Chỉ cần có thể cùng người mình yêu chia sẻ niềm vui nỗi buồn, thế là đủ.
*****
Nếu bạn làm cùng lúc hai công việc, con người mà, nào phải thần thánh, không thể vẹn cả đôi đường. Và tình huống hiển nhiên sẽ xảy ra là: sẽ có một bên trọng, một bên khinh.
Không may cho cặp vợ chồng son, trong chuyến du lịch kiêm công tác này thì công tác lại ngốn gần hết thời gian của họ, bằng chứng chính là họ có một tuần ở lại đất nước hoa anh đào xinh đẹp thì đã có ngày phải bù đầu vào công việc, hết đi họp, bàn bạc công việc, ký kết hợp đồng với đối tác, ngày còn lại thì đôi vợ chồng con tất bật đi dự những buổi party xã giao chán ngấy mang đậm tính thương mại. Đàn ông thì khoe những chiến tích trên thương trường, còn có thành tích phong lưu của mình, cứ như đó là điều gì đáng tự hào lắm. Phụ nữ thì õng ẹo phô trương trang sức trên người, nào thì dây chuyền kim cương của cô thì thế nào sao bằng một góc chiếc nhẫn đính đá quý trị giá vài chục căn biệt thự của tôi.... Bằng không cũng là chiến tích giữ chồng, nói đúng hơn là những cuộc đánh ghen vĩ đại của họ. Nào là “con bé người mẫu này dám ho hé với chồng bà, bà sai xã hội đen dần cho nó một trận, từ sau clip đánh ghen bị tung lên cái con hồ ly tinh đó thân bại danh liệt”....
Nói tóm lại một câu, tham dự những buổi tiệc đó quả là cực hình.
Thế mà họ đã tham gia vào vở kịch tẻ nhạt một cảnh quay lại này gần năm rồi đấy.
Bữa tiệc mừng thọ tổng giám đốc Toshio Chiharu, người thừa kế đời thứ của tập đoàn The Oriental Land Company, chủ sở hữu của công viên giải trí Tokyo Disneyland nổi tiếng khắp thế giới, không được tổ chức tại những khách sạn cao cấp thông thường mà nó được tổ chức tại Nishiyama Onsen Keiunkan ở vùng Hayakawa, Nhật Bản. Đây là khách sạn lâu đời nhất thế giới với tuổi đởi .
Người Nhật luôn tự hào về truyền thống văn hoá và ẩm thực của dân tộc mình nên các bữa ăn được phục vụ chế biến tại khách sạn Nishiyama Onsen Keiunkan hoàn toàn tuân theo phong cách Nhật Bản truyền thống.
Khi Thiên Tống nắm tay Vạn Bảo Châu bước vào trong hội trường, lập tức trở thành tâm điểm của mọi người.
Hai người, một người cao ráo, tướng tá chuẩn men, đẹp trai phong độ ngời ngời, ông chủ nhỏ tập đoàn nổi tiếng Đại Lục. Một người là thiên kim tiểu thư của tập đoàn hùng mạnh nhất nhì Châu Á, vóc người nhỏ nhắn, gương mặt ngọt ngào luôn thường trực nụ cười ấm áp trên môi, đem đến cho người đối diện cảm giác thân thiện. Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối kết hợp lại tạo thành tuyệt phẩm tình ca.
Những người tham dự trong bữa tiệc hôm nay đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Trong những bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu này, những chỗ ngồi được sắp đặt đều có ý đồ riêng. Từ nhỏ, Vạn Bảo Châu đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Cho nên, cho dù, cá tính cô có tương đối trầm tĩnh, nhưng cũng có thể ứng xử với những phép tắc xã giao tốt, không làm chồng mất mặt.
Sau khi cùng nhau chào hỏi vài vị khách, hai vợ chồng nắm tay nhau lui ra một góc.
Thiên Tống cầm tay cô hỏi: “Mệt không?”
Cô lắc đầu.
“Em ở đây đi, anh đi lấy đồ uống.” Anh xoa đầu cô, giọng điệu tuy lạnh nhạt nhưng vô cùng quan tâm.
Cô gật đầu.
Đi được vài bước, bỗng nhiên anh quay đầu lại dặn dò một câu:“Ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung.”
Cô vợ nhỏ này của anh tuy rất dịu dàng, rất nghe lời, cũng có lúc sẽ rất tinh quái, chỉ sợ lòng cô hiếu kỳ, ham vui chạy loạn hại anh tìm mệt bở hơi tai.
“Dạ.” Vạn Bảo Châu liên tục gật đầu, còn khoa trương giơ ba đầu ngón tay lên giống như thề với trời.
Khóe miệng Thiên Tống cong lên, đang muốn bước đi, lại thấy cô chạy đến bên cạnh mình, khẽ nói: “Thiên Tống, em nghe nói Nhật Bản có rượu Daiginjo, rất ngon, rất thơm, có tác dụng làm người uống cảm thấy dễ chịu, ít bị nhức đầu, em muốn uống thử, anh lấy giúp em một ly được không?
“Không được, em sẽ bị say.” Thẳng thắn bác bỏ. Trong đôi mắt anh còn có tia ám muội, xấu xa nói: “Em sẽ không quên tối hôm qua chúng ta vận động kịch liệt chứ?”
Gì?
Vạn Bảo Châu cực kỳ bối rối.
Tự dưng sao lại đem chuyện tế nhị này nói ra ở đây?
Mà việc cô uống rượu Daiginjo thì liên quan gì đến “vận động kịch liệt”?
Thiên Tống đập nhẹ vào trán cô một cái, ánh mắt anh ngập tràn ý cười,
“Nói em ngốc thật đúng là ngốc đến không còn thuốc chữa mà!”
Thiên Tống cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Chúng ta đã kết hôn gần một tháng rồi đó cô bé. Em không nghĩ trong bụng em biết đâu đã có một tiểu Thiên Tống hay một tiểu Châu Châu rồi sao? Khoa học đã chứng minh, rượu có hại cho thai nhi đó, cô bé ngốc à”
Khuôn mặt Vạn Bảo Châu chuyển sang màu ráng chiều. Cô cười ngọt ngào, kéo kéo tay anh, ánh mắt khẩn cầu “Chỉ một ly thôi mà. Nha.... ! ”
Thiên Tống giơ tay khẽ vuốt những lọn tóc mềm mại của cô, anh cảm thấy cô lúc này cực kì giống một con mèo nhỏ đang làm nũng “Không được.” Vẻ mặt lạnh tanh nhưng đôi mắt thấp thoáng ý cười.
Hai người đang tình tứ thân mật, thật giống cặp tình nhân yêu thương nhau thắm thiết, không hề để ý một cặp mắt ghen ghét đang bắn về phía họ.
Vạn Bảo Châu xấu hổ quay mặt đi, âm thanh chuyển sang nũng nịu: “Vậy em uống nước lọc thôi. Anh, anh mau lấy thức uống giúp em đi, người ta khát muốn chết.”
Thiên Tống ném cho cô một nụ cười quyến rũ, xoay người đi vào trong đám đông, đến chỗ quầy bar.
Trời về đêm không khí càng trở lạnh.
Sau khi Thiên Tống rời đi, Vạn Bảo Châu tò mò nhìn mọi người đang lắc lư theo nhạc, trong tay cầm thức ăn hoặc rượu, đứng bên hồ bơi nói chuyện với bạn bè, hay lại lắc lư cơ thể, có chút nhiệt tình nhảy múa, rồi uống rượu sake hoặc bia.
Thật thoải mái… Cô cũng tìm cho mình môt chỗ ngồi gần tầm mắt anh nhất, để anh có thể tìm thấy cô ngay trong chốn đông người.
Hìhì, lần này đi du lịch hưởng tuần trăng mật, phát hiện bản thân càng ngày càng giống con mèo, chỉ muốn nằm ườn một chỗ.
Thật ra việc này không thể trách Vạn Bảo Châu. Cả tuần nay cô không tất bật đi tham quan đây đó với anh, hết chạy đông chạy tây thì cũng theo anh dự hết đám tiệc này đến chiêu đãi khác. Thiên Tống chồng cô là người đàn ông sinh lực dồi dào, lại có tư tưởng bảo thủ, người phụ nữ anh đã nhận định thì dẫu cho không đủ no cỡ nào cũng không có chuyện ăn vụng bên ngoài. Vì thế, cô là vợ, trách nhiệm về đêm rất cao cả. Hai người thường hay nhiệt tình, hại cô hôm sau chỉ biết ngủ li bì chờ anh về xách mình đi dự tiệc tiếp.
“Cô không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?”
Vạn Bảo Châu hơi giật mình, ngồi thẳng lên một lần nữa, âm thầm đánh giá người trước mặt cô.
Đứng trước mặt cô lúc này là một cô gái ăn mặc rất thời thượng, từ quần áo đến trang sức, mái tóc dài đến thắt lưng đều toát lên nét hấp dẫn. Cô ta đeo một chiếc kính râm to nên không thấy rõ đôi mắt, nhưng bên môi cô ta thấp thoáng nụ cười lạnh không dễ phát giác, lạnh lẽo như băng, lạnh đến thấu xương.
“Chúng ta không quen!”
Giọng nói của cô lạnh đến thấu xương, đôi mắt trong veo như làn thu thủy nhìn thẳng vào đôi mắt được giấu sau chiếc kính râm của cô gái.
Cô gái kia hơi sửng sốt, không ngờ cô gái bé nhỏ có khuôn mặt ngọt ngào như vậy lại lạnh lùng và ngạo mạn như thế!
Quả nhiên Hoạ Hổ Hoạ Bì Nan Hoạ Cốt, Tri Nhân Tri Diện Bất Tri Tâm- Vẽ cọp vẽ da khó vẽ xương. Biết người biết mặt không biết lòng.
Nếu là người bình thường nghe xong câu này khó bảo đảm sẽ không nổi cáu, mở miệng mắng người. Tuy nhiên cô gái trước mặt chỉ mỉm cười nhã nhặn:
“Không sao, trước lạ sau quen mà. Tôi chỉ là nghe danh tiểu thư nhà họ Vạn đã lâu, nay có dịp gặp mặt, muốn chào hỏi tiểu thư một chút thôi, mong cô đừng nghi kỵ!” Vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế kế bên Vạn Bảo Châu.
Vạn Bảo Châu nhếch mép cười lạnh. Biết ngay mà. Người đến không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.
Vạn Bảo Châu là hòn ngọc quý trong tay Vạn Thắng Xương, ngay từ nhỏ đã được học tập các phép tắc lễ nghi giới thượng lưu. Khí chất cao quý như thấm từ trong máu cô vậy. Tuy là nụ cười châm chọc nhưng vẫn thể hiện sự chân thành giống như đóa bách hợp thanh cao.
Đừng nhìn Vạn Bảo Châu có bộ dạng yếu đuối, trông đối phó thực dễ dàng thực chất cô là trái ớt hiểm hàng thật giá thật. Cô không phải loại người ở yên chờ sói tới cắn mình một phát, cô đã đuổi thẳng như thế mà cô gái vẫn lỳ lợm đeo bám, chắc chắn không phải dạng lành tính gì. Cô gái này bề ngoài tưởng chừng dịu dàng hiền lành nhưng kỹ xảo giết người bằng miệng xác thực cao siêu, mỗi một câu nói đều đang trách Vạn Bảo Châu cô là thiên kim tiểu thư nuông chiều thành tính, kiêu căng nhỏ mọn quen thói, cố tình gây sự.
Câu nói sau cùng không ngừng lặp đi lặp lại tiểu thư nhà họ Vạn, đây chính là chửi xéo đường đường Vạn Thắng Xương lại không biết dạy con sao? Cô gái này cũng khéo chửi đấy chứ?!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vạn Bảo Châu toát lên ý cười châm chọc, cô đứng bật dậy:
“Cô cũng không phải là người đơn giản, xem ra cô chuẩn bị khá kỹ nhỉ! Nhưng xin lỗi, tôi không có thời gian chơi đùa cùng cô. ” Cô nhìn Thiên Tống đang ngó đông ngó tây, cười hớn hở vẫy vẫy tay ra hiệu, “Chồng tôi đang tìm tôi, tạm biệt.”
“Cô Vạn,...” Giọng nói bi thương không ai có thể khước từ, Vạn Bảo Châu nhìn vào gương mặt nhuốm màu u sầu của cô gái.
“Trong các cuốn tiểu thuyết, hoàng tử tuy bị công chúa bức hôn nhưng lại mãi yêu thương nàng lọ lem, chắc cô Vạn thừa thông minh để biết điều đó”
Câu nói của cô gái như đâm trúng trái tim Vạn Bảo Châu, cô cười nhạt,
“Cô sai rồi. Người đàn ông tốt là người trung thành với quyết định của mình. Hoàng tử là người đàn ông tốt. Anh ấy đã quyết định lấy công chúa thì không bao giờ phản bội hôn nhân của mình. Huống chi công chúa cũng sẽ không để bất cứ ai có cớ nói chồng mình là người xấu.”
Ai cũng nghĩ công chúa bất tài trong việc tranh giành trái tim hoàng tử, nhưng có ai nghĩ đến, nàng thất bại, có lẽ vì nàng đã không làm gì cả?
Tình yêu thật ra chỉ là một chiếc chăn vừa đủ cho hai người, nó nhỏ đến mức không thể dung nạp người thứ ba.
Nếu phải có người rời bỏ đoạn tình này thì em xin trao quyền quyết định cho anh.
Một câu nói lạnh lùng nhưng chứa đựng quyết tâm sắc bén cùng ý chí kiên định khiến sắc mặt cô gái chuyển thành trắng bệch, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, nhịp tim cũng chợt tăng nhanh, không nghĩ tới cô ta gặp phải đối thủ cứng cựa như vậy, không còn cách nào khác cô ta đành ngửa bài.
“Chắc cô nhận ra tôi, Vạn tiểu thư” Cô gái mở mắt kiếng ra.
Đôi chân chôn chặt trên nền đất giá lạnh, Vạn Bảo Châu đứng đơ tại chỗ, kinh ngạc không nói ra lời, mắt đẹp tràn đầy vẻ khó tin và hoảng hốt.
“Tôi là bạn gái Thiên Tống, gọi là Lương Nhược Băng, nghệ danh Băng Tuyền, tôi ở cùng Thiên Tống đã gần ba năm. Nếu không phải có người dùng tiền và quyền ép hôn, tôi và anh ấy đã thành vợ chồng.” Cô ta nói đúng lý hợp tình, ý tứ rõ ràng người thứ ba xen ngang phá đám, không phải Vạn Bảo Châu thì là ai.
Đây là tình huống gì đây? Vợ danh chính ngôn thuận gặp người tình cũ của chồng. Tiếp theo là gì? Sẽ là màn tôi cô tranh giành người đàn ông kinh điển trên phim truyền hình sao?
“Tiểu thư Vạn, hân hạnh được gặp cô!” Sóng mắt đa tình, thân hình lả lướt theo từng đường cong đầy đặn, môi nhỏ cong lên xinh đẹp động lòng người, bất kỳ người nào cũng không kiềm chế được lòng thương mến với cô ta.
Vạn Bảo Châu nhanh chóng che đi đôi mắt hoảng loạn, tỏ vẻ thoải mái, mở miệng nói:
“Xin lỗi cô, tôi hiện tại là Thiên phu nhân”
Cô nhấn mạnh từ “hiện tại” , nói rõ cho cô gái kia biết, cô ta chỉ là quá khứ.
Nữ minh tinh Băng Tuyền sắc mặt cứng ngắc, khóe môi giật giật: “ Là tôi thất lễ, mong Thiên phu nhân bỏ lỗi.”
Vạn Bảo Châu gật đầu “Tôi không rõ, mục đích cô tìm tôi? Theo tôi nhớ, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì.”
Băng Tuyền cong môi nói một câu:
“Sao lại không có quan hệ? Chúng ta có chung quan hệ là đều chung quan hệ với một người đàn ông.”
Vạn Bảo Châu ngược lại không thèm để ý đến thái độ khiêu khích của tình địch. Ánh mắt cô dò tìm bóng dáng cao ngất của chồng mình trong đám người đang nói chuyện ồn ào kia.
Thiên Tống đứng cách cô không xa, vừa đủ để nhìn thấy mọi động tĩnh của cô nhưng lại không tài nào bức ra đi đến.
Thiên Tống vẫn thản nhiên cười nói cùng mọi người. Thỉnh thoảng, anh lại nhấp một chút rượu trên tay. Tư thế kia trông có vẻ giống như đang chuyên chú lắng nghe đối phương nói. Nhưng Vạn Bảo Châu lại có một cảm giác rất mãnh liệt rằng anh đang bồn chồn.
Thiên Tống quả thật đang nóng ruột. Anh không yên lòng. Mi mắt anh hơi khẽ nhíu lại, lộ vẻ hoang mang. Ánh mắt thỉnh thoảng đảo về phía cô, tràn đầy cảnh giác.
Dù ngốc thế nào cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của Băng Tuyền, tuy rằng trái tim đau, nhưng cô biết không thể để đối phương bắt được nhược điểm, Vạn Bảo Châu nhìn hai mắt Băng Tuyền, nói thật tự nhiên: “Thật ra, chuyện tình cảm đã qua của hai người, tôi đã từng nghe anh ấy nhắc đến, tôi rất cảm động, nhưng tiểu thư, Thiên Tống giờ đã là người đã có vợ, tôi thiết nghĩ không còn quan hệ gì với cô nữa!”
Tay Băng Tuyền run run.
“Cô và anh ấy đã là quá khứ. Mong cô đừng đeo bám anh ấy, hại anh ấy mang tiếng phụ bạc hôn nhân.” Vạn Bảo Châu nói thẳng.
Băng Tuyền tức đến nghiên răng nghiến lợi, đôi mắt như hổ báo rình mồi trừng trừng gương mặt tươi cười như gió xuân của Vạn Bảo Châu, hận không xé cô ra làm trăm mảnh nhai rau ráu xoa dịu cơn tức này. Cuộc đời nữ minh tinh Băng Tuyền cô, mỹ nhân làng vơ - đét, “Quả bom sex vạn người mê”, chưa khi nào mới ló đầu ra trận mà đã thất bại thảm hại như thế này!
Vạn Bảo Châu! Quả nhiên không đơn giản!
“Thay vì luôn miệng liến thoắng trách tôi dùng tiền tước đoạt hạnh phúc của cô, chẳng bằng trở về bó gối tự kiểm điểm lại mình thật tốt, xem tại sao cô đã ở bên anh ấy năm mà vẫn chưa bước chân được vào hào môn, còn tôi là người đến sau lại có thể danh chính ngôn thuận sánh đôi cùng Thiên Tống? Kiều nữ Băng Tuyền, ngôi sao hạng A trong làng giải trí, con gái của nhà tài phiệt Lương Nhược Minh. Lương Nhược Minh, minh minh bạch bạch bạch, chỉ là quan hệ hai người có thể minh bạch như mọi người vẫn lầm tưởng không?
Lời vừa nói ra, Băng Tuyền biến sắc, vẻ sợ hãi ngập tràn trong đôi mắt mỹ lệ, cô khoanh tay ôm chặt cánh tay đang run rẩy của mình, cố ngăn nó càng run hơn: “Cô...? ”
Cô ta không thể nào biết chuyện này? Không thể....
Nhân lúc đối phương còn đang suy sụp phải chớp lấy thời cơ ra một đòn trí mạng, diệt cỏ tận gốc, đạo lý “ngươi sống ta chết ” trên thương trường này Vạn Bảo Châu tự khắc lãnh giáo được, “Cô... thật sự họ Lương sao? Hay nói đúng hơn, cô mang dòng máu họ Lương chính thống à?”
Vạn Bảo Châu ngồi xuống ghế, bình thản vắt chéo chân, sau đó quay đầu nhìn Thiên Tống, cho anh ánh mắt yên tâm.
Cô đã đi điều tra qua, Lương Nhược Minh quả thật có đứa con gái tên Lương Nhược Băng, nhưng năm tuổi đã mất vì đuối nước. Sau đó ông ta nhận nuôi một cô nhi, đổi tên, cho cô bé đó lấy thân phận con gái ruột ông ta trưởng thành, cũng chính là Lương Nhược Băng bây giờ.
Vạn Bảo Châu nhếch mép. Không có bữa cơm nào miễn phí. Đời mà, không ai cho không ai cái gì bao giờ. Năm Lương Nhược Băng tuổi đã nảy sinh quan hệ với ông ta, sau đó “đốn mía đốn cả cụm” , bây giờ cô ta nghiễm nhiên trở thành tình nhân trong bóng tối của hai cha con gia đình họ Lương.
“Cô... ” Băng Tuyền không có chút huyết sắc nào, đôi môi lúng túng ậm ừ, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Vạn Bảo Châu gắt gao.
Vạn Bảo Châu nói không sai. Cô ta bề ngoài là con nuôi nhưng thực chất là nhân tình bao nuôi của Lương Nhược Minh. Giường ông ta năm tuổi là cô ta dùng thủ đoạn bò lên.
Băng Tuyền thầm nghĩ: Việc này không thể trách cô ta. Ai bảo cô ta không quyền không thế, chỉ có duy nhất nhan sắc trời phú? Nếu cô không tận dụng vốn liếng duy nhất này quyến rũ lão già đó, đục khoét tiền bạc của lão thì thật có lỗi với bản thân mình.
Lão già đó lại là thùng dấm chua hạng nặng, nếu để ông ta biết cô vượt rào với người con trai khác thì cô chết chắc, nên khi quen Thiên Tống, cô luôn giả vờ đoan trang hiền thục, miệng lúc nào cũng rêu rao dành cho đêm tân hôn, thực chất vì cô ta sợ sai một ly đi một dặm sơ sảy một tý là mất cả chì lẫn chài như chơi. Cho đến khi công ty nhà họ Thiên đứng trên bờ vực phá sản....
Đôi mắt Băng Tuyền loé lên. Cô ta ngồi xuống bên cạnh Bảo Châu,
“Nhờ cô giúp tôi đưa lại Thiên Tống, cô làm ơn chuyển lời tới anh ấy, thứ Tư hôm trước, anh ấy để quên cái này trên giường tôi, bảo anh ấy hôm nào rảnh thì tới lấy lại, anh ấy có thể tự mở cửa mà vào, dù sao anh ấy cũng có chìa khoá nhà tôi mà.”
Vừa nói vừa móc ra cái quần lót nam lấm lem bằng chứng của cuộc kích tình mãnh liệt, không quên nhìn Vạn Bảo Châu với ánh mắt trêu tức.
Nhưng khi nhìn lại gương mặt người con gái kia, mới phát hiện ra người bị chọc tức điên không phải là đối phương mà là mình.
Cô ta đã nói như vậy, còn trưng ra bằng chứng vụng trộm của chồng cô, mà cô- Vạn Bảo Châu vẫn ung dung, một chút phản ứng cũng không có sao?
Đôi mắt đẹp của Băng Tuyền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp hồn nhiên, nội tâm bất an ập tới, vì khuôn mặt thoạt nhìn rất đơn thuần vô số tội kia rất dễ làm cho đàn ông sinh lòng muốn bảo vệ.
Cô ghét người con gái trước mặt này, cô ghét nhất bọn tiểu thư danh môn thế gia ỷ mình có tiền, có gia thế hơn người, lúc nào cũng trưng cái bộ dạng của một con người hồn nhiên, nhưng bên trong thâm độc khôn lường, làm cho cô càng hận không thể tự tay lật cái bộ mặt xảo trá đó phơi bày ra giữa bàn dân thiên hạ.
Dựa vào cái gì cô ta - Vạn Bảo Châu vừa sinh ra đã có thể cứ vô tư lự mà sống, không cần phải phấn đấu mà vẫn có thể có được nhiều thứ như vậy.
Mà Băng Tuyền cô vừa có sắc đẹp, vừa có tài năng, vừa có khát vọng nhưng suốt cả đời phải mang thân phận người khác mà sống, sống bằng đồng tiền bán thân rẻ mạt, cho dù có nỗ lực có khát khao thế nào cũng không thể hy vọng bước ra khỏi khống chế của ba kẻ đốn mạt kia, sau đó tìm một người hợp với mình đi đến cuối cuộc đời.
Đây quả thật là không công bằng!
Nhưng đó lại là sự thật.
Lời nói mập mờ gây nhiều hiểu lầm. Vạn Bảo Châu lại cười vui vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người, cô lắc nhẹ đầu, ánh mắt nhìn Băng Tuyền giống như là đang nhìn một đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện,
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao? ” Chỉ dùng thủ đoạn đơn giản như vậy mà đã muốn hạ Thiên phu nhân kiêm Vạn đại tiểu thư? Cô ta còn non lắm.
Đúng, đúng là tối thứ Tư tuần trước chồng cô không về, khi về tới nhà thì kích động không cho cô ngủ. Cô ngốc cỡ nào cũng nhận ra được anh có điểm bất thường.
Nhưng không phải vì vậy mà cô không tin tưởng anh.
Anh là chồng cô, cô không tin anh thì tin ai?!
Kinh nghiệm xương máu của lần tự ngược trước vẫn in đậm trong tâm trí, Vạn Bảo Châu cô không phải trẻ con, không ai có thể phạm một sai lầm đến hai lần!
Băng Tuyền tức giận đến mức suýt chút nữa đứng dậy, trong chớp mắt vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch.
Vạn Bảo Châu thản nhiên dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, trả ngược lại những hòn đá của cô ta, khiến cô ta thương tích đầy mình, tinh thần hỗn loạn và bất an!
“Lúc trước, tôi buộc phải rời khỏi Thiên Tống, nhưng tôi biết anh ấy vẫn còn yêu tôi nhiều lắm, thực ra vào hôm hai người làm lễ cưới, anh ấy đã đến nhà tôi, yêu cầu tôi bỏ trốn với anh ấy, nhưng tôi lo sợ anh ấy vì tôi mà mất tất cả, nên tôi đã từ chối lời cầu xin của anh ấy!”
- Bốp!
Một cái tát vang dội đập vào mặt Băng Tuyền.
Mọi người đều bị tiếng vang thanh thuý vừa rồi làm cho chấn động.
“Cô... cô dám đánh tôi?”
Băng Tuyền che mặt, vẻ mặt khó tin, ánh mắt đầy lửa giận.
- Bốp!
Một cái tát nữa rơi trên má bên kia của Băng Tuyền.
Cô ta căm giận nhìn Vạn Bảo Châu.
Vạn Bảo Châu gầm lên, quyết định quăng ba mớ giáo điều thục nữ vào thùng rác cho nó trôi ra biển.“Cô vì không chịu nổi cực khổ nên đã nhẫn tâm bỏ rơi anh ấy. Cô đã làm anh ấy đau lòng!”
Quỷ tha ma bắt nó đi. Con giun xéo lắm cũng quằn. Vạn Bảo Châu cô nhịn cô ta đủ rồi. Nãy giờ là cô đỡ đòn, bây giờ mới là lúc cô ra tay thật sự.
Vạn Bảo Châu lạnh lùng nói với cô ta:
“Cái tát đầu tiên trả giá cho việc cô dám làm tổn thương Thiên Tống. Cái tát thứ hai cho việc cô dám vu khống chồng tôi. Tôi cảnh cáo cô, cô còn dám nói những lời không phải tiếng người thì đừng trách sao ngày mai trên tất cả các mặt báo đăng tin minh tinh Băng Tuyền giải nghệ ”
Cái gì mà cầu xin cô bỏ trốn với anh. Nói hay cứ như hát. Chồng cô không phải là rác, muốn quăng lúc nào thì quăng, muốn bỏ lúc nào thì bỏ.
Ngữ khí của Vạn Bảo Châu vô cùng kiên định, thể hiện uy quyền tuyệt đối, không có ý nhượng bộ.
Băng Tuyền phẫn nộ nhìn Vạn Bảo Châu, sau đó cô ta lập tức lấy khí thế bức người, tốc độ nhanh như chớp bước lại gần cô, đưa tay lên...
Dưới ánh đèn, vẻ mặt cô ta thoạt nhìn có vẻ đáng sợ, giống y như một con rắn độc, đi săn con mồi vô tội,
“Cô dám đánh tôi! Cái đồ chết tiệt nhà cô còn dám năm lần bảy lượt sỉ nhục tôi!”
Băng Tuyền dùng hết sức lôi cô đi. Vạn Bảo Châu được cưng chiều từ nhỏ, làm sao mạnh bằng cô ta, cô lại không muốn làm rùm beng lên, sợ ảnh hưởng danh tiếng Thiên Tống, nên chằng mấy chốc bị Băng Tuyền nửa lôi nửa kéo đến bể bơi gần đó.
“Cô tính làm gì? ” Vạn Bảo Châu hơi buồn cười khi nhìn phản ứng của cô gái này. Dù sao cô ta cũng đã lăn lộn giữa bể đời sóng gió gần năm, thế mà lại có những hành động ấu trĩ như vậy.
Băng Tuyền mím môi, nắm chặt lấy tay Vạn Bảo Châu, một phát đẩy Vạn Bảo Châu xuống bể bơi.
“A… ” Vạn Bảo Châu theo bản năng kêu lên đầy sợ hãi. Cô mở to đôi mắt đầy vẻ khó tin, cả người ngã vào trong bể bơi, thân thể cứng ngắc chìm nghỉm.
“Cứu mạng… cứu tôi với… khụ… ” Vạn Bảo Châu cuống cuồng quẫy đạp, khi nãy bị Băng Tuyền lôi đi xềnh xệch, chân cô mỏi nhừ, nay bị rơi xuống nước, cảm giác vô lực, cô cố vùng vẫy nhưng lúc này dòng nước như con dao sắc đâm thẳng vào trong khoang miệng cô, xông lên mũi. Cô vừa mở miệng kêu cứu thì đã bị nước xông vào cổ họng.