SAU khi làm một số xét nghiệm xong , 2 vợ chồng lại đủng đỉnh quay lại phòng khám đặc biệt.
Nói là đủng đỉnh vậy thôi , chứ tự nhiên mất một lượng máu nói lớn không phải là lớn , mà nhỏ cũng không phải nhỏ.
Quyết Minh mấy hôm sức khỏe lại sa sút cô thành ra choáng váng , hoa hết mắt mũi… Lúc đầu khi đi ra ngoài cô choáng đến suýt ngã , may là có anh ở sau đỡ kịp … Lúc đó anh xót lắm , anh không ngờ cô lại yếu như vậy , mới mất chút máu là đã say như điếu đổ rồi.
Cô thì giận anh lắm , làm cô đau , bây giờ người cô lại mệt vô cùng … Cô không hiểu họ làm vậy là giúp cô hay giết cô đây…
Đã nói không muốn rồi lại còn ép , cô quyết giận không thèm nói chuyện với anh nữa , mặc anh luôn , thật qúa đáng mà.
Ngồi trong phòng khám , không gian im ắng đến lạ thường.
Vị viện trưởng tập trung vào mấy từ xét nghiệm vừa được đưa đến.
Quyết Minh thì đang giận và uất ức khi nhìn thấy hai người đáng ghét này , nên cô chỉ ngồi yên 1 chỗ tự kỷ
Bối Phong biết vợ giận mình , xin lỗi thế nào cô cũng không nghe.. Nên đành ngồi bên yên lặng chú ý quan tâm cô.
Sau khi hí hoay hết nhìn tờ xét nghiệm , rồi nhìn hai vợ chồng , nhìn thấy chán mắt thì ông ta mới mỉm cười cất lời
- Chúc mừng chủ tịch ! Phu nhân đã có tin vui rồi!
Nghe thấy tin như mình mong muốn , môi Bối Phong khẽ vẽ ra một nụ cười hoàn hảo.
Anh hạnh phúc nhìn sang Quyết Minh xem phản ứng của cô thế nào.
Trái với anh , trán cô nhăn lại , môi bĩu ra , cô căm ghét nhìn ông ta nói
- Đương nhiên đối với hai người thì vui rồi!
Được hành hạ tra tấn người khác sao không vui cho được!
Bây giờ thì xong chưa ? Tôi có thể về được chưa?
Nói xong cô đứng phắt dậy , dám lấy sự đau đớn của cô làm niềm vui cho bọn họ… Thật qúa đáng mà!
ÁÁÁÁÁÁÁÁ
do đứng dậy đột ngột , đầu óc cô bị choáng , lảo đảo suýt ngã , anh thấy vậy vội ôm lấy cô lo lắng
- Quyết Minh em không sao chứ !
Sao tự nhiên lại yếu thế này!
Viện trưởng cô ấy làm sao thế?
- Do phu nhân đang bị thiếu máu!
Nay đột ngột lại bị mất máu… Nên cơ thể hẫng chưa lấy lại thăng bằng được!
- Bình thường tôi còn lấy nhiều hơn nhưng có sao đâu?
- Người khỏe mạnh bình thường thì không sao.
Nhưng người yếu , lại đang thiếu máu như phu nhân thì lại…
- Vậy truyền máu cho cô ấy là được đúng không?
- Vâng!
Nhưng nghe đến truyền là Quyết Minh lại giãy nẩy lên
- Tôi chẳng sao cả .
Không muốn truyền gì hết !
Tôi muốn về nhà!
- Em đừng có bướng được không?
Em đang mang thai lại yếu như vậy , thì con sẽ phải làm sao?
- Tôi không cần biết mang thai gì hết !
Tôi không quan tâm! Tôi muốn về nhà!
- Em vừa nói gì thế?
Sắp làm mẹ người ta rồi sao lại vô trách nhiệm vậy hả?
- Anh nói linh tinh gì vậy?
Làm mẹ ai?
Tôi vẫn còn trẻ nhé!
Anh đừng có mà đổ oan , nhục mạ tôi.
- Em…em…
Nghe cô nói vậy , anh chẳng buồn nói nữa , lắc đầu chán nản quay sang vị viện trưởng.
Ông này mặt cũng đần ra vì… Choáng.
_ Cô ấy không muốn truyền máu.
Vậy có cách bổ xung máu nào khác không?
- Vậy thì uống kèm thuốc sắt vậy?
Bây giờ chúng ta sẽ đi siêu âm chứ!
- Ừm!
Nói rồi anh quay sang cô gái đang xụ mặt ngồi bên cạnh dỗ dành
- Quyết Minh ! Anh đưa em sang phòng siêu âm nhé!
- Nhưng sang đó làm gì?
Sao lâu được về thế?
Thấy cô thắc mắc , dường như cô vẫn chưa hề hiểu gì cả.
Anh bèn xoay người cô đối diện với mình , rồi nghiêm túc nói
- Quyết minh em đang có thai đó!
Thấy cô vẫn ngu ngơ
- Có nghĩa là đang có con đó!
Mặt đần thối
- Có nghĩa là ở chỗ này này (xoa xoa bụng cô) có em bé đó!
Em hiểu chưa?
Nói xong anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
Chỉ thấy cô hết nhăn mặt rồi lại nhìn xuống bụng mình như đang trầm tư nghĩ gì đó!
Sau đó lại nhìn anh , rồi lại nhìn xuống bụng mình mặt thì thộn ra !
Cuối cùng sau khi điệp khúc đó lặp lại khá nhiều lần , cô mới rụt rè hỏi anh
- Mẹ bảo lấy chồng thì phải có em bé…
- Ừ đúng rồi!
- em bé là con của em với anh đúng không?
- Ừ ! Vợ giỏi lắm!
- Con ở trong bụng em là thuộc quyền sở hữu của em!
- Ừ ! Tạm thời là vậy!
Thấy anh nói vậy , cô cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào bụng mình như đang nói chuyện với nó
- Nhóc con ! Mi ở trong đó tốt nhất nằm im ngoan ngoãn cho ta nhờ!
Nói với thằng cha của ngươi rằng… Anh ta mà bắt nạt ta nữa , ta sẽ đánh chết ngươi … Ta đau một thì ngươi phải đau mười… Hãy nhớ đó đừng có mơ bắt nạt được ta.