Vợ Ngốc! Anh Yêu Em Mất Rồi

chương 13: ngày đầu sống với nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng, khi mặt trời đã mọc cao đến đỉnh đầu, Hàn Thiên Khánh dần dần mở mắt tỉnh dậy. Anh lạnh lùng nhìn xung quanh thì phát hiện có một chú cún con đang ngủ với một tư thế rất đẹp trên ghế sofa.

Đột nhiên cơn đau đầu dội lên, anh vuốt trán để lấy lại bình tĩnh. Chắc do hôm qua uống nhiều rượu quá, Hàn Thiên Khánh mơ hồ nhớ lại mọi chuyện tối qua......

Flash Back

'' Rầm '' - Một tiếng động long trời lở đất vang lên kèm theo đó là khói bụi mịt mù bay tứ tung khắp nơi.

Quán bar Louis thuộc quyền sở hữu của Hàn Thiên Khánh đã tạm biệt một cánh cửa nữa ra đi, mọi người đều dừng lại mọi hoạt động và hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía cửa.

Nhưng vừa chạm vào thân hình lạnh lẽo ấy đã vội vã quay đi và kèm theo vẻ mặt hốt hoảng, lo lắng tột độ.

Tuy rất sang trọng và việc đáp ứng nhu cầu khách hàng ở đây rất tốt nhưng người ta đến là để thư giãn chứ có phải đến để căng thẳng, strees đâu.

Ấy thế mà anh chủ tịch đẹp trai, lịch lãm của nó lại ko hiểu tâm tư người khác gì hết, cứ đến hoài làm ai cũng sợ xanh cả mặt mày ko dám nói gì hết ko lại được đi kéo nhị cho Diêm ca thì sướng.

Không khí đang rất sôi động, đột nhiên bị sự lạnh lẽo của Hàn Thiên Khánh làm cho xuống đến âm độ là còn ít.

Một màn mây u ám che lấy thân hình anh, gương mặt lạnh giờ còn lạnh hơn gấp bội, điều đó báo cho người khác biết là tâm trạng anh đang rất xấu.

Không thèm nhìn xung quanh, Hàn Thiên Khánh lười biếng cất bước đi đến thẳng quầy rượu và gọi một chai Whisky loại cực mạnh, anh rót rượu ra cốc và uống như uống nước lã.

Trong đầu của các cô tiểu thư cá tính này giờ đây chỉ tồn tại một ý nghĩ duy nhất - đó là người đàn ông kia thật là ngầu quá đi, chuẩn soái ca luôn! Không biết anh ấy có người yêu chưa nhỉ?.....

Nhưng trong đầu của những người kia thì lại là sự ghen ghét, cũng có chút ngưỡng mộ và đố kị. Điều đó được thể hiện rất rõ ràng qua ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt của họ.

Một lúc sau, dòng người lại hòa vào với nhau vô cùng náo động, dường như họ đã quên mất sự tồn tại của Hàn Thiên Khánh ở đây. Tiếng nhạc càng lúc càng to, chấn động cả một vùng.

Có lẽ tiếng nhạc ấy cũng như tiếng lòng Hàn Thiên Khánh lúc này vậy. Anh cảm thấy thật trống trải, có lẽ ko phải do anh đã mất Như Ngọc mà là do anh đã đánh mất chính mình.

Tại sao Như Ngọc lại làm ra chuyện như thế, cô rõ ràng là một con người vô cùng hiền lành và ngây thơ trước mặt anh mà. Chẳng lẽ vì tình yêu mà người ta có thể làm ra bất cứ việc gì sao?

Anh thật là ngu ngốc khi tin yêu một con người như thế, nhưng biết làm sao được khi đã yêu một ai là ta đã xác định lí trí của mình sẽ bị che mắt trong khoảng thời gian đó, mà ta sẽ chỉ dùng con tim để suy nghĩ mà thôi.

Lúc này muốn anh từ bỏ Như Ngọc luôn cũng khó nhưng chấp nhận Tuệ Nghi lại càng khó hơn. Anh chỉ còn cách tiếp tục yêu Như Ngọc nhưng lại bằng lí trí.

Anh đã đau một lần rồi và anh không muốn nỗi đau ấy sẽ còn gấp bội trong tương lai, vì vậy anh sẽ ko đặt quá nhiều niềm tin vào cô ấy như lúc ban đầu nữa.

Hàn Thiên Khánh càng lúc uống càng nhiều, anh muốn cho hình ảnh của cả Như Ngọc lẫn Tuệ Nghi đều tan biến đi nhưng lại càng in sâu vào tâm trí anh đến mức khó tả. Một người là người anh yêu, một người là gì của anh chính bản thân anh cũng ko xác định được nữa.

Anh uống tổng cộng đã gần chai rồi nhưng chưa có dấu hiệu gì là say, mấy anh tiếp tân nhìn anh cứ như sinh vật lạ.

Thường thường người có tửu lượng tốt uống đến chai thứ là chờ bình minh đến ngày mai luôn rồi. Mà Hàn Thiên Khánh còn tỉnh táo lắm, anh là cái loại gì trên trái đất này chứ ko phải con người nữa. Có khi ai bắt cóc anh đánh thuốc mê cũng chẳng dính đâu nhỉ?

Bỗng Hàn Thiên Khánh đứng phắt dậy, lạnh lùng bước đi trong ánh nhìn phức tạp của mọi người. Anh nổ máy con lamborghini rồi phóng vụt đi với vận tốc ánh sáng, để lại đằng sau là mấy gã bảo vệ hút đủ bụi.

End Flash Back

Hàn Thiên Khánh chỉ nhớ được đến đấy, còn phần sau thì anh chẳng nhớ gì nữa cả. Haiz.... Đến cả làm sao anh về nhà được anh còn không nhớ cơ mà.

Hàn Thiên Khánh vừa ngẩng đầu lên đã đụng ngay vào đầu của Tuệ Nghi đánh cái ''Bốp''. Cô ôm đầu đau đớn kêu lên còn anh thì chẳng nói gì, nhìn cô như kiểu đang diễn tuồng trong rạp xiếc.

- Dậy lúc nào? - Hàn Thiên Khánh lạnh lùng hỏi Tuệ Nghi, ánh mắt sắc lạnh quét lên người cô một lượt.

- Mới dậy thôi, nhưng thấy anh ngồi như tên ngốc nên lại xem anh bị cái gì - Tuệ Nghi nhăn nhó trả lời, cô chẳng thể nào mà cười nổi như mọi ngày gặp anh.

Hàn Thiên Khánh bỏ đi vào VSCN mặc cô ngồi đấy. Một lúc sau, anh bước ra trong bộ y phục chỉnh chu, lịch lãm, nhìn vô cùng đẹp trai luôn, con gái nhìn mà ko mê chắc D quá.

Tuệ Nghi nhìn anh ko chớp mắt, mãi đến khi anh lên tiếng mới sực tỉnh lại.

- Nhìn đủ chưa - Vẫn giọng nói băng giá quen thuộc ấy vang lên. Anh ko nhìn cô nhưng cũng đủ biết cô nghĩ cái gì.

- Tôi đâu có nhìn anh, tôi nhìn bộ quần áo của anh chứ bộ - Tuệ Nghi cãi cùn.

Hàn Thiên Khánh đi xuống nhà trước, cô cũng VSCN rồi xuống dưới nhà với anh. Trên bàn, hai phần ăn sáng đã dọn sẵn, Hàn Thiên Khánh đã ăn được / phần ăn của mình thì cô mới xuống đến nơi.

- WOW -Tuệ Nghi la lên ngạc nhiên.

- Ăn đi rồi đi cùng tôi đến một nơi - Hàn Thiên khánh làm cho cô mất cả hứng.

Cô kéo ghế ngồi vào bàn ăn một cách chán nản và bực bội, dao với đĩa như kiểu đang đánh nhau, chúng va vào nhau tạo thành những âm thanh vô cùng khó chịu. Vú Phương cùng với chị Oanh cứ nhìn cô không thôi.

Bình thường mà có ai như vậy là thiếu gia của hai người đã cho người đó lướt trên giàn mướp mà lượn khỏi biệt thự của anh rồi. Nhưng hôm nay sao anh lại hiền thế nhỉ?

Ngay lập tức đáp án đã có cho sự thắc mắc của hai người.

- Hôm nay là ngày đầu tiên nên tôi tha cho cô, tối lên phòng làm việc của tôi ở tầng tôi sẽ đưa nội quy cho cô.

- Cái gì?....Nội quy á? - Tuệ Nghi như hét lên vào mặt Hàn Thiên Khánh vậy.

Hàn Thiên Khánh không trả lời câu hỏi của cô mà đứng dậy đi thẳng ra xe luôn. Tuệ Nghi cũng phải lẽo đẽo theo sau, yên phận mà ko nói gì. Sống với anh lâu ngày chắc hóa câm mất, người gì mà ít nói dễ sợ.

Chiếc xe Lamborghini đen huyền thoại của anh phóng trên đường nhanh như một viên đạn, hình ảnh này đã quá quen thuộc với người dân khu biệt thự cao cấp này rồi nên sáng ra chẳng có ai dám đi ra ngoài lúc tầm h cả. lí do chắc ai cũng biết nhỉ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio