Trong bệnh viện tư nhân nhà Minh, một khung cảnh hỗn loạn đang xảy ra. Người người xô đẩy nhau để được đến gần thần tượng của mình - điều đó lại càng khiến an ninh của bệnh viện được thắt chặt hơn.
Vượt qua biển người đang hò hét rầm rộ, Minh bế Tuệ Nghi đi trước và Hạ Chi thì đi theo sau hai người trong sự bảo vệ của cảnh sát an ninh.
Ngay lập tức, các bác sĩ ưu tú nhất được triệu tập đến phòng cấp cứu để khám bệnh cho Tuệ Nghi. Bên ngoài dãy ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu là hai gương mặt tràn đầy sự lo lắng, Hạ Chi thì ngồi cúi đầu chờ đợi còn Minh thì cứ đi đi lại lại khiến cho cô cảm thấy chóng hết cả mặt.
- Anh có thể thôi đi lại được ko? - Hạ Chi bực bội.
- Cô bảo tôi làm sao mà ko đi lại cho được, người nằm trong kia là người mà tôi yêu thương nhất đấy! - Minh gắt.
- Anh yêu cô ấy sao? - Hạ Chi khinh bỉ hỏi, nhưng đằng sau cái thái độ ấy là cả một nỗi đau đớn ko thể nói thành lời.
- Phải, tôi yêu cô ấy.... rất nhiều! - Minh khẳng định.
- Vậy anh có biết Tuệ Nghi là gái đã có chồng chưa? - Hạ Chi thách thức hỏi.
'' Đoàng ''
Một tiếng sét đánh ngang tai anh, Minh như ko thể tin vào những gì mình nghe thấy, mặt anh ngệt ra. Bên ngoài lúc bấy giờ, đám đông hỗn độn kia cũng đã được giải quyết ổn thỏa, ko khí yên lặng lại bao trùm lấy bệnh viện.
Mình vẫn cứ đứng đó ko nói gì, mắt anh ko chớp lấy một cái, hai chân đứng yên ko cử động như trời trồng. Hạ Chi nhếch mép khinh bỉ, ko ngờ cũng có ngày anh ta thành ra như thế này vì người bạn của cô chứ ko phải chính cô. Có chút xót xa! - đó là cảm giác mà Hạ Chi cảm thấy lúc này.
- Anh sao vậy? Bộ ko nghe thấy tôi nói gì sao? - Hạ Chi hỏi Minh.
Khi nghe thấy giọng nói của cô, anh mới giật mình tỉnh lại. Vội vàng quay qua nắm chặt lấy hai vai cô và hỏi.
- Cô nói gì? Tuệ Nghi đã có chồng rồi sao?
- Phải, hơn thế chồng của cô ấy còn là người mà anh ko bao giờ có thể với tới được. - Hạ Chi nói.
- Chồng của Tuệ Nghi là ai mà tôi lại ko thể chạm đến được anh ta? - Minh tò mò hỏi, mặt anh nhăn lại.
- HÀN....THIÊN....KHÁNH.... - Hạ Chi nhấn mạnh từng chữ một.
- Cô đang đùa tôi đúng ko? Làm gì có chuyện đó! - Minh cười cợt, anh chỉ mong rằng những điều Hạ Chi nói là đang nói đùa.
- Tôi ko hề nói dối anh. Tuệ Nghi đã kết hôn với Hàn Thiên Khánh được nửa tháng rồi mà anh ko hề hay biết gì sao? - Nhưng có lẽ điều mà Minh mong đợi ở Hạ Chi đã ko thành hiện thực.
- Tôi.... - Minh ko biết nói gì lúc này cả.
Mọi chuyện đã rõ ràng, anh cảm thấy ngoại trừ xen chân vào làm người thứ ba ra thì anh chẳng được một chút danh phận và quyền lợi nào đối với Tuệ Nghi cả.
- Cậu chủ!
Đang suy nghĩ đăm chiêu thì Minh chợt nghe thấy tiếng gọi, anh vội vàng đi đến kéo theo cả Hạ Chi.
- Nói đi! - Minh ra lệnh.
- Cô ấy sao rồi bác sĩ? - Hạ Chi sốt sắng hỏi.
- Tiểu thư cứ bình tĩnh. Hiện tại bệnh nhân đã qua được cơn nguy kịch, nhưng e là....- Ông bác sĩ lớn tuổi nói lấp lửng làm cho cả Hạ Chi lẫn Minh đều lo lắng tột độ.
- Nói mau! - Minh quát.
- Dạ....e là bệnh nhân đã có triệu chứng của bệnh suy tim ạ! - Bác sĩ sợ sệt nói, ông luôn cúi đầu trước Minh và Hạ Chi.
- Bác sĩ, liệu có nguy hiểm ko nếu mắc phải? - Hạ Chi hỏi.
- Dạ, cũng tùy từng trường hợp và cấp độ thôi, thưa tiểu thư. - Ông bác sĩ trả lời.
- Nếu cứ kéo dài tình trạng này thì khoảng bao lâu là mắc bệnh? - Minh hỏi, mặt anh nhăn lại.
- Tầm tháng hoặc có thể ngắn hơn hay dài hơn khoảng thời gian ấy, thưa cậu chủ. - Bác sĩ nói.
- Bao giờ cô ấy có thể tỉnh lại? - Hạ Chi hỏi ông bác sĩ.
- Dạ, một lúc nữa là tiểu thư tỉnh lại, hai vị có thể vào thăm. - Bác sĩ trả lời.
- Được rồi, ông có thể đi. - Minh phẩy tay cho qua.
Ông bác sĩ vội vàng lùi đi, nhưng chưa được nổi bước thì đã bị giọng nói uy nghiêm của Minh làm cho giật nảy mình.
- Khoan đã.
- Dạ cậu chủ có gì căn dặn? - Ông ta khom lưng, cúi đầu lễ phép hỏi.
- Đừng cho cô ấy biết. - Minh dặn.
- Dạ, cậu chủ yên tâm. Tôi sẽ thu xếp ổn thỏa. - Ông ta trả lời.
Nghe được câu nói vừa ý, Minh cho ông ta lui đi. Trong lòng cả anh và Hạ Chi bây giờ đều lặng trĩu, Tuệ Nghi còn trẻ như vậy đã bị mắc căn bệnh quái ác này thì ngày tháng về sau của cô sẽ ra sao? - cả hai người đều ko thể tưởng tượng được.
Minh đưa ánh mắt xót xa nhìn vào căn phòng cấp cứu, nhưng anh chẳng tìm thấy được hình bóng nhỏ bé của Tuệ Nghi mà thay vào đó chỉ là cánh cửa trắng toát của căn phòng lạnh lẽo.
Khác hẳn với vẻ bình tĩnh của Minh, Hạ Chi ngồi sụp xuống đất. Hai tay cô đan vào nhau đặt trước mặt, những dòng nước mắt nóng hổi cứ chảy ra như suối.
Hạ Chi khóc nức nở, cô ôm lấy mặt mình ngăn ko cho Minh nhìn thấy bộ dạng này của mình.
- Đừng khóc nữa! Tuệ Nghi sẽ ko sao đâu. - Minh an ủi Hạ Chi.
- Tôi ổn. Ko cần anh quan tâm! - Hạ Chi khó khăn, lạnh lùng nói.
Mình cũng chẳng biết nói gì khi Hạ Chỉ nói như vậy nữa, anh im lặng ngồi xuống ghế nhìn cô, có chút đau đau nơi trái tim đang đập mạnh. - Chẳng lẽ anh đã có chút động lòng với Hạ Chỉ từ khi nào mà ko biết.
Dáng vẻ sang trọng, khí chất đầy người của Hạ Chi hàng ngày đã biến mất mà thay vào đó là bộ dạng yếu đuối, cần người che chở, vỗ về. Cứ như vậy, cô khóc gần một tiếng mới thôi.