Hàn Thiên Khánh nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, những cảm xúc khác lạ mấy ngày nay của anh khiến anh không thể nào hiểu nổi chính con người mình nữa. Cái cảm giác thân thuộc khi anh ở bên Tuệ Nghi cứ in sâu vào trong tâm trí Hàn Thiên Khánh.
Đột nhiên anh lại nghĩ đến người con gái mà anh đã đính hôn cùng mấy ngày trước, cô ta rất giống một người - người mà anh rất yêu thương, yêu hơn cả mạng sống của chính mình.
Hàn Thiên Khánh đưa tay với cái điện thoại ở trên tủ đầu giường, vô tình chạm vào vết thương khiến nó nhói lên đau buốt. Anh điện cho một dãy số mà anh đã thuộc làu từ rất lâu.
Sau vài tiếng tút tút, cuối cùng người đầu dây bên kia cũng đã bắt máy, giọng nói của một người thanh niên tầm tuổi anh vang lên
- Alo. Có chuyện gì vậy thưa Thiên Tước.
- Điều tra cho tôi trong vòng phút về người giả mạo trong lễ đính hôn hôm nọ, và cả......cô ấy - Hàn Thiên Khánh cất giọng lạnh lùng nhưng từ cuối cùng lại hơi nhỏ lại, chỉ vừa đủ cho anh ta nghe thấy.
- Dạ Thiên Tước - Người đầu dây bên kia trả lời một cách kính cẩn và tôn trọng nhất có thể.
Ngay sau đó một tiếng tút vang dài vô tận như xoáy vào tâm can người đầu dây bên kia, anh ấy vẫn vậy - vẫn lạnh lùng như một tảng băng vĩnh cửu kể từ ngày người ấy ra đi.
Những hình ảnh về Tuệ Nghi lại hiện lên trong đầu anh như mọi lần, dù có xua đuổi như thế nào cũng vô dụng. Khuôn mặt đó, bờ môi đó hoàn hảo đến không tưởng và vô cùng gợi cảm, thêm đôi mắt màu nâu trong veo và sắc sảo cô lại càng đẹp hơn.
Chợt trên môi Hàn Thiên Khánh nhếch lên tạo thành một nụ cười không tự chủ, chính nụ cười này đã đánh cắp trái tim của bao cô gái ngay từ lần gặp đầu tiên.
Anh nhớ lại những câu nói, hành động, cử chỉ ngây thơ và trong sáng ấy mà cảm thấy thật thú vị. Từ việc gọi Hàn lão gia là ông nội sửa xe đạp cho đến những cái hôn chào buổi sáng của cô, anh đều nhớ như in trong đầu.
Chẳng bao lâu nữa, người con gái ấy sẽ là vợ anh, sẽ ngủ cùng với anh, sống chung một nhà với anh, liệu lúc ấy anh còn như thế này - một mình đơn phương nhớ về cô nhưng không dám thừa nhận việc mình làm.
Anh sợ, anh rất sợ mất Như Ngọc nhưng anh cũng không nỡ làm trái tim một cô gái đôi mươi như Tuệ Nghi bừng nở rồi lụi tàn trong vô vọng.
Đang trong dòng suy nghĩ miên man thì chợt có tin nhắn mail gửi đến. Anh đi đến bàn làm việc nhìn vào cái laptop của mình rồi xem tin nhắn đó. Là anh chàng vừa nãy gửi đến, Hàn Thiên Khánh rê chuột từ từ xem từng thông tin một. Bỗng tay anh dừng lại ở dòng tên người giả mạo, một tiếng sét đánh ngang tai, bất ngờ tột độ, anh kéo xuống xem hình ảnh thì vỡ lỡ ra.
TRIỆU LÍ NHƯ NGỌC và kèm theo ảnh của cô. Hàn Thiên Khánh như không tin vào mắt mình nhưng anh đã lấy lại được bình tĩnh và hiểu ra mọi chuyện. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, mọi người hãy cùng đón đọc chương sau của chuyện nhé!