Tiêu Linh nở một nụ cười vô cùng khả ái,nhón chân lên hôn nhẹ vào môi Vũ Nhiễm.Khiến Vũ Nhiễm nhất thời có chút không thích ứng kịp.Nhận thấy sự lơ là của Vũ Nhiễm trong lòng Tiêu Linh vô cùng hài lòng nhoẻn miệng cười dơ chân lên nhanh như cắt dùng một lực mạnh đạp vào tiểu huynh đệ của Vũ Nhiễm,khiến Vũ Nhiễm vì đau đớn mà cúi gập người xuống,nghiến răng nghiến lợi chửi thề:
"Con đàn bà chết tiệt "
Sau tiếng chửi của Vũ Nhiễm thì cũng là lúc thang máy được mở ra,Tiêu Linh nhanh chóng lao vào thang máy còn không quên nhìn Vũ Nhiễm nháy mắt nói:
"Muốn hiếp chị cơ à? Còn không xem cậu nhỏ của chú có qua nổi đêm nay không đã nhỉ.Lần sau ấy gặp người lớn thì phải biết tôn trọng nghe chưa ~ "
"Cô...cô khốn kiếp "
Cuộc đời hai mươi mấy năm của Vũ Nhiễm là đi trêu chọc người ta,là chưa từng bị ai chơi sỏ hai lần,mối hận này Vũ Nhiễm thề phải khắc cốt ghi xương,lại nhìn khuôn mặt đang vô cùng hả hê kia lại khiến Vũ Nhiễm không nhịn được muốn bóp chết con yêu quái này,lại nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn,huống hồ Vũ Nhiễm cũng chẳng phải là quân tử gì.
Cánh cửa thang máy dần khép lại Vũ Nhiễm vẫn nghe rõ mồn một lời nói châm biếng kia:
"Cứ bình tĩnh về mách chồng đừng vội vàng làm dại,không sao bị con gái đánh không có gì là đáng xấu hổ cả. Chúng ta là chị em phụ nữ với nhau cả ấy mà ~ "
Tiêu Linh trong lòng vô cùng vui sướng cũng may ngày xưa ba mẹ vì lo Tiêu Linh bị bắt nạt nên liền bắt đi học vỏ,lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Linh cảm thấy xúc động cảm ơn đứng sinh thành đã chỉ đường dẫn lối khiến Tiêu Linh có thể đạp một cú đạp đẹp như thế.Ôi sao mình nể mình thế,đã đẹp còn không kiêu đã liều còn không ác ~
Vũ Nhiễm phía bên ngoài nguyền rũa:
"Đừng để Tôi gặp lại Cô.Nếu Không đừng trách tôi ác cũng đừng hỏi tại sao Tôi khác chỉ là Tôi đang mất cảnh giác khi bị người khác bóp nát niềm tin về phụ nữ "
Đêm hôm ấy thanh niên mang tên Vũ Nhiễm nhập viện cùng anh bạn trẻ Tử Lãnh ~
------------
Tại phòng thuốc.
Ả cằm trên tay một lọ dung dịch màu trắng đó chính là chất độc Cyanide,một loại chất độc vô cùng nguy hiểm chỉ cần tiếp xúc vài phút cơ thể sẽ trở nên yếu dần sau đó liền gây đến tử vong.
Ả vô cùng hài lòng,lần này chính tay Ả sẽ kết thúc tất cả,bảy năm trước Ả có thể hũy hoại Cô,vậy bảy năm sau thì có gì là không thể?
"Chỉ cần tiêm chất này vào cơ thể thì tao xem ai sẽ cứu mày? "
Một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch chết đi thì sẽ ai nghi ngờ đây? Chỉ là số phận đã tận thì làm sao có thể sống? Ả đã có tính toán một kế hoạch hoàn mĩ.Dù Tử Lãnh có thông minh cùng nguy hiểm đến đâu thì trong lúc này đây khi người con gái mình yêu đứng ở ranh giới giữa sống và chết thì Ả muốn xem Hắn có thể đề phòng kiểu gì?
Con người khi đau lòng không phải là lúc họ yếu đuối nhất sao? Tử Lãnh cũng Không phải ngoại lệ "
Mỉm cười thâm độc Ả đặt lọ thuốc lên khay đưa lên xe đẩy hướng về phòng cấp cứu đặc biệt.
"An Khiết Nhi hôm nay là ngày chết của mày "
Từng bước chân của Ả từng hơi thở của con qũy dữ này chưa từng buông tha cho cô gái ấy.
Một Khiết Nhi có làm gì nên tội tại sao cuộc đời Cô luôn khổ như vậy?
"Nếu tồn tại trên đời là một sự hành hạ? Thì chết đi có phải là giải thoát? "
Nếu Kiếp này không yêu được thì ta hẹn nhau kiếp sau không được sao?
Đời này không yêu được thì ta hẹn nhau ở đời sau?
Chỉ cần trái tim hướng về nhau thì ở đâu tình yêu cũng sẽ tồn tại.
Khiết Nhi ở đâu đó muốn cất lời:
"Đừng khóc nếu như em đi.Mà hãy cười vì em yêu anh "
Hết chương
:
Đọc rồi thì cmt đừng quên bình chọn nhé -)