Tiếp
- BÁC LÀ Ai?
Hắn mặt nhăn mày nhó nhìn Cô như sinh vật lạ.
Cô vẫn dương đôi mắt ngây thơ không chút gợn sóng.Hai con người một nhăn nhó một ngây ngô cứ vậy nhìn nhau cho đến khi Vũ Nhiễm đẩy cửa đi vào thì cả hai mới thôi nhìn đối phương.
Nhìn thấy Cô tỉnh lại cảm xúc đầu tiên của Vũ Nhiễm chính là bất ngờ đến mức độ xích ngã ,lấy lại thang bằng Vũ Nhiễm phấn khích hỏi han:
"Khiết Nhi cuối cùng em đã tỉnh rồi à,em ngủ lâu lắm rồi đấy,mau tỉnh lại không mất chồng giờ "
Cô nhìn Vũ Nhiễm như sinh vật lạ ngây ngô hỏi:
"Ông là ai? "
Một giây sau đó Vũ Nhiễm liền rơi vào trạng thái đơ lâm sàn.
Hắn lúc này mới nhìn ra vấn đề khác lạ liền hỏi Cô:
"Em bị làm sao vậy? "
Đối với câu hỏi của Tử Lãnh,Cô vẫn ngơ ngẩn,không có gì gọi là hiểu,ánh mắt thì trong veo,nhìn vào như đứa bé tuổi.
"Cháu là ai? Tại sao cháu lại ở đây? Đây là đâu? "
Hắn cùng Vũ Nhiễm không hẹn mà cùng hướng mắt nhìn nhau,Hắn nói như gầm lên:
- Cậu còn ngơ mặt cái gì? Mau gọi bác sĩ đến đây.
@@
-MỘT TIẾNG SAU-
Lúc này Dĩ Thuần cũng đã có mặt trong phòng.
Ba con người đều hướng ánh nhìn chiếu lên Cô.
Hắn sau khi nghe bác sĩ nói trong lòng cũng mấy phần an tâm,đây là chỉ là triệu chứng mất trí nhớ tạm thời,do ảnh hưởng từ vụ tai nạn gây nên,nhưng điều Hắn cảm thấy dở hơi nhất là tâm hồn Cô ấy vậy mà biến thành đứa trẻ - tuổi.
Cô thì ngồi cắn cắn móng tay nhìn ba người trước mặt sau đó cười khanh khách như những đứa trẻ khi còn bé.
Vũ Nhiễm là người lên tiếng đầu tiên:
"Khiết Nhi à em quên tên cầm thú này đã đành ~ nhưng anh đẹp như thế này mà em cũng quên sao? Thật là không biết não em chứa gì,trai đẹp cực phẩm như anh mà lại không nhớ,"
Tâm trạng Hắn đã không tốt liền hầm hừ nói:
"Nhiễm? Ai là cầm thú? "
Vũ Nhiễm thấy Hắn đang có dấu hiệu me mình liền bắn ánh mắt đầy đáng thương về phía Cô,mặc dù biết Cô tâm hồn như trẻ thơ,nhưng bản thân vẫn không nhịn được ở một bên trêu chọc:
"Khiết Nhi em xem xem cậu ta lại gắt đẻ kìa "
Cô bổng dưng đôi mát dưng dưng nhìn Vũ Nhiễm mếu máo nói:
"Ông là ai? Cháu không biết Ông.Ông đi ra đi "
Vũ Nhiễm không phục khoanh tay nhìn Cô nói:
"Anh là Vũ Nhiễm.Không phải là Ông nghe chưa"
Cô lại quay đầu nhìn Hắn đầy uất ức nói:
"Bác ơi ông bắt nạt con!!! "
Hắn bắt đầu không vui,nhìn Hắn già lắm à? Nhìn Vũ Nhiễm gọi cậu ta bằng ông Hắn còn chấp nhận được,vì Cậu ta già hơn Hắn nha,còn Hắn nhìn cực đại trẻ trung,cực tiểu phong độ,cực phẩm trong cực phẩm,gọi là Bác? Bác là anh của Cha? Nhìn Hắn già hơn Cha Cô cơ à?
"An Khiết Nhi không được gọi anh là Bác "
Vũ Nhiễm thấy Hắn lên giọng dạy dỗ Cô thì cũng hùa theo cao giọng như bề trên nói:
"Khiết Nhi càng không được gọi anh là ông "
Dĩ Thuần nhìn một màn trước mặt khẻ cười buồn.Ba người họ ấy vậy mà xem Dĩ Thuần như không khí.Điều Khiến Dĩ Thuần đau lòng hơn hết chính là ánh mắt của Tử Lãnh từ đầu đến cuối chỉ hướng về An Khiết Nhi,một tia nhìn cũng chưa nhìn cũng chưa từng nhìn Dĩ Thuần.Hít thật sâu ổn định lại cảm xúc Dĩ Thuần đang định cất lời để ba người kia biết còn có sự tồn tại của mình. Thì một câu nói của Cô lại khiến cho một người vốn trầm ổn như Dĩ Thuần trong mọi tình huống,ấy vậy mà phải há hốc mồm.
Khiết Nhi từ trên giường lao xuống chạy lại ôm chầm lấy Dĩ Thuần mách:
"Mẹ ơi Bác và Ông già bắt nạt con. "
Không phải mình Dĩ Thuần đơ người mà Hắn cùng Vũ Nhiễm trấn động không kém.
Ai có thể cho họ biết đây là cái tình huống gì không?
__________ Hết Chương _________
Ứ ừ nữ chính mà làm diễn viên thì cứ phải gọi là xuất sắc ấy nhở:v
Tiếp theo thì các bạn biết nó sẽ mặn cở nào rồii đấy
Muốn đọc nhanh chương mới không?
Vậy thì bình chọn sao và đừng quên cmt nhá nhá -))) Cho tớ có động lực điii
Rồi tớ đi xem đá bóng đâyyyyy!!!