- An Khiết Nhi,tôi sẽ không để yên cho Cô.
Dĩ Thuần đứng đó bản thân cô độc,nghĩ ngợi đôi chút về qúa khứ,cũng nhàn nhạt cười,trước đây nếu chọn Tử Lãnh thì đã Không bỏ lỡ Hắn năm.Khi trái tim thức tỉnh thì người còn nhưng trái tim người không còn....
Thôi suy nghĩ Dĩ Thuần cười nhẹ cũng tiến vào bàn ăn nhưng bước chân lại khựng lại nhìn một màn đấu khẩu vui vẻ ở bên trong.
Vũ Nhiễm bĩu môi nhìn Tử lãnh nói:
"Sao cậu chỉ gắp thức ăn cho em ấy thế,vậy còn tớ thì sao? Người đàn ông bên cậu năm qua thì sao?? "
Hắn liếc nhìn Vũ Nhiễm chẳng buồn trả lời,ánh mắt khi nhìn Cô lại vô cùng sủng ái,khiến Vũ Nhiễm một bên mấy phần buồn nôn.
Cô nhìn hai người đàn ông sau đó cũng cất lời:
" Ông già sao mặt ông nhăn như khỉ vậy? "
Vũ Nhiễm cao hứng nhìn Hắn.
Hắn nhún vai cười nhếch môi vuốt tóc Cô dụ hoặc hỏi:
"Ai là ông già em nói cho rõ đi không người nào đó lại tự cho rằng mình trẻ? "
Vũ Nhiễm thừa biết Hắn đang cố gắng bêu xấu mình,lại nói cuộc đời Vũ Nhiễm không có gì ngoài việc tự tin % về nhan sắc,lại kể ra thì Vũ Nhiễm cảm thấy bản thân vô cùng trẻ,vô cùng khỏe,vô cùng có khí chất gạ gái,vậy làm sao có thể là Ông? Còn là Ông già? Tất nhiên Vũ Nhiễm cho là cái từ Ông già kia là ám chỉ Tử Lãnh chứ không phải mình ~
"Khiết Nhi em nói cho chồng em đi,từ ngày em hôn mê Cậu ấy ngày đêm bên em,nếp nhăn không ít thì nhiều,nhưng mà cũng không đến nổi em đi so sánh chồng em với Ông già được,theo anh nghĩ Lão già thích hợp hơn ~ "
Tử Lãnh liếc mắt nhìn Vũ Nhiễm,nếu ánh mắt có thể giết người thì Hắn cá với nhân dân với tổ quốc là tên chết tiệt Vũ Nhiễm kia đã chết không toàn thây...
Không khí trên bàn ăn không biết từ lúc nào đã trở thành nơi đá đểu của hai người đàn ông.
"Vũ Nhiễm Cậu nói nhiều như vậy là đang miêu tả bản thân Cậu già? Bản thân già cũng không cần quảng cáo. "
Nhiễm nào đấy khoanh tay nhìn Lãnh ranh ma nói:
"Ít ra phụ nữ gặp tớ là một anh hai anh lại không như ai kia bị vợ mình gọi là Bác ~ "
"Ít ra Tôi còn có vợ lại không như tên bê đê nào đấy đến cả một mãnh tình vắt vai cũng không có? "
Khiết Nhi chống cằm nhìn hai tên điên chuẩn bị cãi nhau,nhiều khi Cô tự hỏi Họ là cái giống gì? Cái thể loại mặt dày này cũng may bản thân Cô sớm đã tiếp xúc nhiều nên không có gì lạ lẩm cho lắm..Nhưng với Dĩ Thuần thì lại khác,đôi mắt Dĩ Thuần trở nên buồn đến lạ,Tử Lãnh của trước kia không nói nhiều như vậy,Tử Lãnh của trước kia không dịu dàng đến như vậy,từ bao giờ anh lại thay đổi? Là vì An Khiết Nhi?
Người giúp việc dù cố gắng không hóng hớt,nhưng đoạn hội thoại của hai người đàn ông cực phẩm cực kì sinh động nha,đại loại là:
- Lãnh ý cậu chê Tớ Ế đấy à?
- Cậu nghĩ bản thân Cậu không ế? Không ế thì vác một Con vợ đến đây xem nào?
- Ế thì sao? Ế là xu thế.Để tiếp tế đàn ông lên giường cho phụ nữ đây không gọi là ế,mà đây gọi là đỉnh cao ă ~
Khiết Nhi nghe Vũ Nhiễm nói thế liền vỗ tay phán câu xanh rờn:
"Ô thế ông già làm trai bao à??? "
Tử Lãnh cưng chìu tán thưởng lời Cô:
"Nhiễm nào phải là trai bao,Khiết Nhi Tôi dạy em thế nào? Kể cả khi sự thật là Vũ Nhiễm có là trai bao đi chăng nữa thì em cũng nên biết nói giảm nói tránh,nói văn minh nói lịch sự là: Trai Đứng Đường ~ "
Khiết Nhi gật gù như vừa ngộ nhận ra một chân lý.
Vũ Nhiễm bức xúc nhăn nhó nói:
"Vợ chồng hai người bắt nạt Tôi? "
Hắn rất có tâm trả lời an ủi bạn thân mình:
"Đây Không gọi là bắt nạt mà đây gọi là ức hiếp có tổ chức! "
Vũ Nhiễm lại trở nên cà lơ phất phơ đôi mắt đầy dạt dào tình cảm nói:
"Không sao bị người đàn ông mà mình yêu ức hiếp cũng không sao nga,thương cho roi cho vọt,tớ hiểu thâm tình của cậu mà,ứ ừ "
"Vợ ăn đi chấp gì thằng Bê Đê! "
"Vâng Bác ~ "
Hắn đang định bắt Cô sửa cách gọi thì Dĩ Thuân đã không nhịn được lên tiếng:
"Lãnh em muốn nói chuyện riêng với anh. "
Tử Lãnh lướt mắt nhìn Dĩ Thuần sau đó gật đầu:
"Ừ "
Khiết Nhi ngây ngô nhìn Dĩ Thuần mời mọc:
"Mẹ ơi lại đây ăn cơm ~ "
Dĩ Thuần nhẹ lắc đầu sau đấy nhìn Vũ Nhiễm gật nhẹ ý chào,sau đó thì quay lưng đi ra ngoài.
"Nhiễm cậu lo mà canh chừng Khiết Nhi cho tốt.Vợ Tôi mà rụng một cọng tóc thì Cậu đừng hòng còn một cọng lông. "
Vũ Nhiễm trong lòng mở khởi nghĩa đây là đe dọa trắng trợn,tên này vốn là cầm thú.Quyền dân chủ của Vũ Nhiễm cứ như thế mà tiêu tan ~
"Ngoan ngoãn ăn cơm lát Tôi quay lại! "
Cô không bày tỏ gì vẫn ngây ngây,nhưng trong lòng lại không vui gặp nhau riêng để làm gì? Tình cũ không rủ cũng tới,không được,đại não bắt đầu hoạt động....Nhưng hành động một mực bên ngoài không thay đổi vẫn là một tiểu cô nương ngoan ngoãn,yên phận nghe lời người lớn.
Hắn đứng dậy một đường thẳng đi theo Dĩ Thuần.Cũng nghĩ nên nói rõ dàng,Dĩ Thuần là một cô gái tốt,Hắn không đành lòng để Dĩ Thuần chịu tổn thương,nhưng cũng không thể ép bản thân có tình cảm với Dĩ Thuần,vì trái tim của Hắn chỉ đập vì một cái tên,vì một người con gái mang tên: An Khiết Nhi.
Thấy bóng dáng của Tử Lãnh dần khuất Vũ Nhiễm quay ra bắt truyện với Khiết Nhi.Đối với Vũ Nhiễm thì Khiết Nhi như một người em gái,nên bản thân nhất định ủng hộ và tác hợp cho Cô và Tử Lãnh.
"Khiết em có sợ mất chồng không? "
Cô mở đôi mắt to tròn nhìn Vũ Nhiễm tỏ ý Ông nói cái gì? Cháu không hiểu.Cháu còn đang bận ăn cơm ~
"Giờ mặt em ngu ngu thế này thì làm sao mà đánh ghen nhể ~ "
"Ông nói lắm thế,già rồi nói ít thôi. "
"Anh đã nói rồi.Anh năm nay .Và anh khá lo lắng cho tương lai.Anh tuy không mê em.Nhưng anh khá là mê trai ~ "
Khiết Nhi bật cười thành tiếng.
Vũ Nhiễm anh qủa thật là dễ thương nhưng.....thua chồng em
"Cười gì.Đi thôi "
"Đi....đi...đâu...ạ "
"Đi rình "
Vũ Nhiễm nháy mắt tinh quái.Quyết định đưa Khiết Nhi đi phá cuộc nói chuyện của Hắn và Dĩ Thuần.
Cô còn đang không biết làm sao để đi xem,cũng may bên cạnh còn có một người nhiều chuyện như Cô nên cảm thấy Vũ Nhiễm hôm nay nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt.
---------------
Ở một nơi khác.
Trong căn phòng ẩm mốc,bóng tối che lấn đi không gian. Khiến nơi đây trở nên ngột ngạt đến lạ.
Phía trong góc phòng Á Nhạ run sợ ngồi im một góc,tay chân bị khóa lại bởi những sợi dây xích,khuôn mặt trong ba tháng qua trở nên hốc hác,không còn vẻ kiêu căng như trước,nhưng lòng dạ ác độc vẫn không thay đổi.
Đôi mắt Ả trở nên sợ hãi khi cánh cửa phòng bật mở.Triết Diệp từ ngoài đi vào.
Triết Diệp - Tên ác qủy .Ba tháng qua Triết Diệp giam cầm,hành hạ Ả,anh ta là ác ma,anh ta không phải là người,là tên qủy dữ.
"Cô nên cảm ơn vì Khiết Nhi đã không chết đi. "
Ngữ khí của Triết Diệp nhẹ nhàng nhưng lại thâm sâu.
Nghe đến tên Khiết Nhi trong lòng Ả lòng thù hận càng dâng cao,căm phẩn nhìn Triết Diệp:
"Anh nói với Tôi làm gì? Haha nó có còn sống thì nó cũng chẳng yêu anh,Triết Diệp ơi là Triết Diệp dù anh có giam cầm Tôi thì con ngốc ấy cũng sẽ không chọn anh,cuộc đời anh rồi sẽ sống trong cô độc "
"Nói xong chưa? "
Triết Diệp ánh mắt sắc lạnh. Cúi người xuống một tay bóp chặt cổ Ả.
"Nhìn đi Vợ cũ của Tôi,Cái chết sẽ đến từ từ với em. "
An Khiết Nhi - Rồi em sẽ của anh.
Bảy năm trước cũng vậy.Bảy năm sau càng không thay đổi.
Hết Chương
Alô alô dạo này gõ hơi bị dài luôn.
Vậy đổi lại các cậu cần làm gì nào:v
Tất nhiên là sao nhẹ,cmt nhẹ,chứ đừng lướt nhẹ mà không để lại dấu vết gì.:
Thật ra Á Nhạ bị hành ra sao thì chương sau sẽ cụ thể.-)))