Nắng kia oi bức đến nỗi muốn nát lòng người, thế mà những kia nắng vẫn chíu gọi xuống tà ngậm trải dài trên bóng lưng nhỏ bé kia, nó lại khóc một mình, tại sao tất cả đã kết thúc êm đềm giờ lại chỉ vì vài chuyện lại làm nó bật khóc. Nó tự nói với mình.” Tất cả sẽ tốt thôi? Thiên Kỳ đã chết đó là sự thật không thể chối bỏ, còn người vừa rồi.. không phải anh ấy, chỉ là người giống người thôi? Mày đừng có yếu đuối như vậy? không phải anh ấy, nhất định không phải anh ấy, không phải tên biến thái đó? Mạnh mẽ lên tôi ơi?’’ Tự khóc tự trấn an mình, giờ tâm trạng nó cũng nhẹ nhỏm hơn phần nào định đứng lên đi làm việc của mình thì nó nghe thấy một giọng nói.
-Cô em khóc à? Ai chọc người đẹp vậy nói anh xử cho?—Việt Anh ở đâu chui ra nhìn nó cười cười.
-Cảm ơn? Không cần?—Nó nhận ra người này là cái tên đi cùng tên biến thái đó, bạn của biết thái cũng chẳng tốt lành gì nên nó không muốn tiếp xúc nhiều.
-Cô còn giận Nam Phong à?—việt anh
-Ai?-nó ngu ngơ hỏi lại.
-Thì cái tên cô chửi hồi nảy đấy--- Việt Anh nhìn nó.
-Hắn tên Nam Phong không phải Thiên Kỳ à?—Nó lại cố gắng muốn chứng mình điều gì đó, dù đã nhắc nhở bản thân mình nhưng trong lòng có chút vương vấn
-Nam Phong là tổng giám đốc của cô đấy? à Mà Thiên kỳ là ai? Người yêu cô à?—Việt Anh hôm nay lại rất có hứng nói chuyện với người lạ, từ trước đến giờ anh chưa hề nói chuyện với người mới gặp quá ba câu nhưng hôm nay thì lại khác,thường ngày đi chung với Nam Phong nên không nhiều cũng ít bị lây nhiễm bệnh lạnh nhạt.
Nó nghe xong thì đứng dựng dậy, nó không nghe lầm đấy chứ, cái tên biến thái mang bề ngoài giống Thiên Kỳ là tổng giám đốc bên nước ngoài mới chuyển vào, eo ơi! Cuộc đời của nó khổ rồi!
-Hắn ta là tổng giám đốc ư? Thôi chết? Bạn của biến thái cũng không tốt lành gì?--- Nó liếc Việt Anh cái rồi định đi.
-Hình như có sự hiểu lầm thì phải?—Việt Anh chạy theo.
-Mệt quá.. tôi đếch cần biết? --- nó
-này…… này….. –
Hôm nay Việt Anh cảm thấy mình có tí kì lạ không hề nhẹ, tự dưng đi đeo theo một cô gái mình không quen biết, nghĩ đến đây Việt Anh chỉ biết thở dài, rồi lắc đầu, mà cô ta đẹp thật nhìn thoáng qua đã đẹp , khi nhìn kĩ lại càng mê người, cô lại cho anh cảm giác mới lạ không giống như những cô gái mà anh đã từng tiếp xúc.
Ở căn phòng của Nam Phong không một tiếng động, kể cả hơi thở cũng chẳng nghe được một sự lạnh lẽo đến đáng sợ, ai đi ngang cũng phải né tránh không dám hóa hé dù là một chút nhịp thở.”RẦM” một âm thanh vàng ươm vang lên cách cửa đang đóng bỗng hé mở một cô gái ăn mặc sang trọng, hở cả đôi chân thon dài.
-Cút ra ngoài—Việt Anh đang say sưa chum tập trí trên mặt ngủ nghe thấy tiếng động thì bực bội.
-Anh muốn chết---- Tiểu Mễ lấy mấy tờ tập trí đập vào mặt Việt Anh.
-Ơ… sao em đến đây?--- Việt Anh bật dậy nhìn Tiểu Mễ ngạc nhiên.
-Em thích thì đến? nhớ anh lắm cơ--- Tiểu Mễ làm nũng
-Nhớ ai kia thì nói đi, bầy đặt—Việt Anh giận dỗi.
-Đâu có nhớ anh thiệt thiệt chớ bộ.—Tiểu Mễ
Tiễu Mễ từ từ đi lại phía Nam Phong đôi mắt đảo quanh phòng làm việc,chỉ có thể nói là quá lạnh lùng giống tính cách của Nam Phong, không chút sắc.
-Nhớ anh yêu quá? Tiễu Mễ câu lấy cổ Nam Phong, nhảy lên đùi Nam Phong ngồi tự nhiên.
-Đến làm gì?--- Nam Phong nói một cách không chút tình cảm.
-Nhớ anh lên đến.--- Tiểu Mễ đưa đôi tay vuốt ve khuôn mặt không tì vết kia, đối với cô đậy là thứ cô không thể nào có được, một tình yêu đúng nghĩa với một người lạnh lùng như Nam Phong.
-Còn không ra ngoài.--- Nam Phong hướng thẳng mắt đến Việt Anh.
Khi không còn ai trong căn phòng, chỉ còn lại hai người, thử hỏi cô nam quả nữ trong phòng không bàn công việc vậy thì có thể làm được gì chứ, đôi tay Nam Phong đưa hết chỗ này đến chỗ khác, không ngừng hít lấy hít để vị ngọt đôi môi kia, Tiểu Mễ cũng không thể kiềm chế được sự ham muốn chiếm hữu Nam Phong, cô chủ động tiến tới, khao khát khơi dậy con ác quỷ trong lòng Nam Phong.Đang đến đoạn cao trào thì bị một người khác phá đám làm aai đó tức điên.
-Gíam đốc…. cái này,,,,,-- Nó đẩy cửa bước vào chưa kịp nói hết những gì muốn nói thì chỉ biết trố mắt ra nhìn cái cảnh tượng khủng khiếp trước mặt, một cô gái và một người con trai đang hôn nhau , ôm nhau trên ghế, vai áo của cô gái còn bị tuột ra. Ngay cả có người bước vào mà những hành động thân mật đó vẫn còn không ngừng lại, nó đỏ mặt quay sang hướng khác.
-Xin…Xin lỗi… tổng giám đốc tôi có việc cần nói… hai người.. hai người có thể… có thể?
-Cô không có tay rõ cửa ư? –Nam Phong ôm Tiểu Mễ trừng mắt nhìn cái ngươi vô duyên kia
-Xin lỗi…. văn kiện tôi để ở đây? Hai người cứ tiếp tục
Đôi mắt nó rưng rưng nhìn Nam Phong, cái tên mang vẻ mặt rất giống Thiên Kỳ làm nó nhớ đến lại đau lòng, lại nhìn thấy cảnh tượng Nam Phong thân mật với Tiểu Mễ cứ như đang nhìn thấy Thiên Kỳ phản bội mình. Nó không thể đứng mãi ở đây được nếu không nó e rằng không chịu nỗi, nó bước ra ngoài
-Mất hứng.—Nam Phong không do dự đẩy Tiểu Mễ ra, đứng lên chỉnh trương lại trang phục.
Trong lòng Nam Phong bỗng dấy lên một chút gì đó khó tả khi nhìn thấy đôi mắt long lanh ấy của nó, một cô gái kì lạ đối với Nam Phong.
-Anh…em…--- tiểu Mễ ôm lấy eo hắn làm nũng.
-Ra ngoài?—Nam Phong lạnh lùng toát ra hai chữ.
Tiễu Mễ dậm chân mấy cái rồi cũng bước ra ngoài, cô tưởng hôm nay mình sẽ là người của Nam Phong, sẽ có thể gàng buộc được Nam Phong nhưng lại bị một con nhỏ đáng ghét nào đó phá đám thật tức trào máu.
Tất cả đều đã ra ngoài, trong căn phòng tối đó không còn chút sự sống nào chỉ còn từng cơn gió lạnh phắt qua, âm u mù mịt, Nam Phong vuốt mặt nhìn nơi cửa sổ, cô đơn và cả sự mệt mỏi chiếm lấy cơ thể anh. Màng đêm , sự chóng váng mờ mịt lại kéo đến mắt Nam Phong, anh ôm lấy đầu, cơn đau lại đến đau đến nổ tung, Trong mắt Nam Phong lại hiện về một hình bóng ai đó mập mờ không rõ ràng trong nhất thời Nam Phong đá đỗ những thứ trên bàn, hất tung tất cả mọi thứ. Nam Phong chả biết bóng hình đó là ai, một thứ vô nghĩa đã theo anh 3 năm qua và từng cơn đau đầu ấy nữa.
(m.n bơ t/g lun r à... huhuhu..)