Đừng đặt quá nhiều hi vọng vào một ai đó
Để rồi khi ta nhận được kết quả
Thì lại phải đau gấp ngàn lần trước đó
Tập chấp nhận với cái địa vị của bản thân trong lòng ai đó
Ừ thì...thua một người dưng!!
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
,….Trôi qua một cách êm đềm, nó trán nản quay ghế, ngả lưng sau mấy tiếng vất vả để làm xong đống hồ sơ, Định sẽ ra ngoài uống một tí caphe cho đỡ buồn ngủ thì Tiểu Mễ đẩy cửa vào, hung bạo đập tấm hồ sơ lên bàn nó, lại cái kiểu đáng ghét đó.
-Cô không có mắt à? Con số như thế mà cũng nhập sai, cô muốn công ty này phá sản vì cái tính lẳng lơ của cô ư?—Tiễu Mễ ra vẻ sếp trưởng mắng nó.
-Rõ ràng là tôi không hề nhập mấy số này?—nó bối rối, những con số tri trích dày đặt này nó không hề nhập vào bao giờ nhưng sao lại thành ra như vậy? chỉ mới đây nó nhập thôi mà. Làm sao có thể quên được chứ? Không lẽ có người chơi nó sao?
-Ý cô là không liên quan gì cô sao? Làm sai mà còn trơ trẻn mặt dày không biết nhận lỗi à, còn đổ cho người khác? Hèn gì bám chặt không buông—Tiễu Mễ liếc xéo nó, ý nói nó không biết xấu hổ vẫn bám lại ở đây.
-Cô đừng có mà lấy chuyện tư vào chuyện công, tôi không có làm thì nói không làm, còn người nào có giả tâm sắp đặt thì sẽ tự mình cảm thấy bất an. Tôi không làm sai?—Nó gân cổ lên cãi lấy cải để.
Bàn tay Tiễu Mễ váng cái nặng nề vào mặt nó, hằng nguyên năm dấu tay lên mặt, Nó không thể nhị được vơ tay đánh trả. Tay nó dừng ngay trên mặt Tiễu Mễ nhưng chưa đụng lấy da thịt của cô, nói gì là cộng lông mặt, đã bị bàn tay khác nắm chặt lấy, bàn tay nó đau đớn vì lực xiết khá mạnh của Nam Phong cùng với ánh mắt đáng sợ.
-Cô đừng có làm loại ở đây, đừng tưởng tôi giữ cô ở lại thì lên mặt, hãy nhớ cho thật kĩ cô là ai?—Rằng từng chữ qua kẻ miệng Nam Phong xiết mạnh tay nó, rồi hất ra.
-Tôi không quên mình là ai? Tôi chỉ bảo vệ bản thân mình chẳng lẻ là sai, là do cô ta cứ kiếm chuyện ra tay trước.—Nó nói như muốn khóc nhìn Nam Phong, anh chẳng hề tin nó, chỉ nhìn bề ngoài rồi đánh giá.
-em không có, em chỉ muốn giúp cô ta, nhưng cô ta bảo em lẳng lơ đến dành anh với cô ta nên cô ta đánh em trước, em chưa hề đụng đến cô ta?—Tiễn mễ nặng ra một chút nước mắt, đáng thương cứ như mình là người bị hại.
Nam Phong không nói gì, chỉ nhìn nó. Đôi mắt sát khí, có chút vô vị.
-Anh không tin tôi..?.....cũng phải thôi!!..
- Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi tin cô, khi mọi chuyện tôi đều tận mắt thấy.-- Nam Phong hỏi ngược lại nó, hai hàng long mi chụm lại, vẻ rất khó chịu. Khi anh bước vào thì ngay lập tức đã nhìn thấy cảnh nó hung hăng nhào đến tát Tiễu mễ thử hỏi đó là nhìn nhầm sao.
-Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.. anh nghe tôi nói đã... tôi...-- Nó chưa kịp nói hết nỗi oan ức của bản thân Nam Phong đã hất tay cố ý bảo nó im lặng đừng cố giải thích hay biện minh.
Thấy thất vọng , lại nực cười cho bản thân mình nó bước ra ngoài, tự nhận thấy mình quá khùng quá rảnh rang khi đã mong rằng con người ác độc kia đúng theo lời Việt Anh nói, còn chút tín người, còn chút gọi là lắng nghe.
” sao mình lại buồn chứ, hắn ta không tin mình là chuyện dĩ nhiên thôi, sao lại thấy không vui?” Nó thờ ơ trong suy nghĩ.---------
-----------------------
Bóng nó khuất dần sau cánh cửa, Tiễu Mễ nở nụ cười chiến thắng, bao năm rồi nó vẫn không thay đôi, vẫn ngu suẩn như xưa . Hanh phúc với vinh quang của mình Tiễu Mễ quên mất Nam Phong vẫn còn đứng bên cạnh, lấy lại vẻ mặt đáng thương quay sang tìm kiếm bờ vai để làm nũng. Đập vào mắt cô là một hình tượng Nam Phong hoàn toàn khác, đôi bàn tay Nam Phong khẻ rung ôm lấy đầu, tiếng thảm thương rít qua khe hở của hàm răng, sự đau đớn hằng lên khuôn mặt, chỉ cần nhìn cũng biết là rất đau.
-Anh…sao..sao vậy? Cơn đau tái phát ư? Thuốc Đâu Thuốc đâu?
Tiễu Mễ rối tung lên, nắm lấy tay Nam Phong chấn an, rồi nhanh chóng chạy đến hộc tủ lụt tung đồ lên để kiếm lọ thuốc, đôi tay Tiễu Mễ vơ lấy vật gì đó nhỏ nhắn đang phát sáng, một chiếc nhẫn thủy tinh đẹp mắt hiện vào mắt cô,tâm trí có chút lờ đễn, cô suy nghĩ một chút, say sưa quan sát quên khuấy đi mất việc quan trọng, cho đến khi một âm thanh lạ lẫm vang lên. Nam Phong tay máu me nắm chặt lấy, trên sàn nhà nhỏ vài giọt máu tươi . Tiểu mễ nhanh chóng lấy lọ thuốc, đưa cho Nam Phong , Cô lại bận tâm lướt nhìn về phía hộc tủ lúc nãy nơi có chiếc nhẫn kia.
-Anh.. ổn chứ?—Tiễu Mễ nghi vấn hỏi. Lo sợ điều gì đó.
-Không sao.—Nam Phong tựa người ra sau, cứ như mới từ cõi âm trở về.
-Anh có nhớ được gì không? Tại sao cơn đau đầu của anh khi không lại tái phát vậy?—tiễu mễ lướt nhìn, có chút hiếu kì, mong Nam Phong không thể nhớ gì. “ chắc cô phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình mới được, không thể để anh ấy nhớ ra mọi chuyện, nhất định không được” tiễu Mễ lo lắng nói với chính mình.
-Em không nên biết nhiều, việc này chẳng liên quan gì em.
-Nhưng em muốn biết, anh đã nhìn thấy gì, đã nhớ ra những gì rồi hả?
Nam Phong bật dậy nắm chặt tay Tiễu Mễ rằng từng chữ nghi ngờ.
-Em muốn biết để làm gì? Kiểu em nói cứ như đang hy vọng anh đừng nhớ gì, thật ra em đang lo lắng điều gì hã Tiễu Mễ?—Nam Phong hung tàn,táo bạo khiến Tiễu Mễ sợ hãi lùi về sau, hình tượng trước mắt là Nam Phong ngồi trên Tiễu Mễ nằm dưới.
-Em..Em.. không có ý đó?
-Vậy thì ý gì?
-Em ..chỉ.là..là…-- Bối rối đến nỗi chẳng thốt lên được chữ, Tiễu Mễ bất đầu dùng mĩ nhân kế, khóe mắt rưng rưng nặng ra từng giọt nước nóng hổi, thút thích oan ức.
-Em chỉ quan tâm anh thôi, em không có ý đó, em thật là không có ý đó mà.
Khóc một hồi lâu, Nam Phong thu lại vẻ mặt hung hăng, chối tay đứng lên chỉnh lại trang phục dính đầy máu me, bàn tay vẫn không ngừng chảy máu, Nam Phong mặc kệ chẳng màng quan tâm đến. Tiễu Mễ ngừng khóc lóc, đứng dậy đưa tay Nam Phong lên xem, Nam Phong rút về không muốn bất cứ ai chạm vào.
-Để em băng bó.
Tiễu Mễ tường tận thổi vào vết thương, nhẹ nhàng rửa rồi dán băng cá nhân cho Nam Phong, làm một cách cứ sợ Nam Phong sẽ đau. Đôi mắt Nam Phong không cử động nhìn chằm chằm , mặc kệ Tiễu Mễ băng bó cho mình. Lí trí anh mách bảo thôi thúc, Tiễu Mễ rất giống rất giống người mà anh nhìn thấy mỗi lần kí ức trở về nhưng lại không thể hình dung ra được. Có thật người con gái trước mắt anh là người bấy lâu nay anh không thể quên người quan trọng mà anh không thể nhớ.
Bật cười ngây thơ trong cái hạnh phúc ngọt ngào
Để rồi nước mắt tuôn trào nhận ra tất cả chỉ là ảo giác