Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

chương 95

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt trời mọc rồi lại âm thầm lặng lẽ núm sao bóng tối, cứ thế ngày qua ngày như một quy luật không thể thiếu, sóng biển nhô lên rồi lại dạt dào quanh bờ cát ồm à mà ngọt ngào.

Cuối cùng ngày mọc trời hửng nắng hôm nay cũng chính là ngày cuối cùng nó ở lại nơi này, Minh Quân dù đã chịu nghe lời cầu xin của nó nhưng trong anh vẫn còn rất giận vẫn không cam tâm, vì thế Minh Quân và Thảo Anh đã sớm quay về nhà sau khi nó được xuất viện, nói thì nói thế chứ anh nhất định phải cho hắn một trận.

Dọn dẹp lấy hành lí của mình, nó nhanh chóng kéo ra xe, trở về rồi cũng tốt nó sẽ cuộc sống mới, nó cũng đã quyết định đi nước ngoài tìm nơi thuộc về bản thân mình, ông trời cũng không bạt đãi nó rồi khi đã ban cho nó một bảo bối quý giá đang tồn tại ngay trong cơ thể nó. Hơi thở trái tim đều đã có nơi để lương náo.

-chúng ta đi thôi?—Gia Tuấn mở cửa xe gọi nó.

Như nhớ ra cái gì đó rất quan trọng nó liền chạy nhanh đi.

-Anh đợi em một tí.

Gia tuấn không hiểu gì nhưng vẫn mĩm cười đứng đợi nó, anh đã suy nghĩ đến sẽ nhanh chóng hỏi cưới nó cùng nó sống nhưng ngày bình dị, làm cha củađứa bé trong bụng nó dù biết rằng đó không phải con anh.

Lấy được thứ nó cần , sợi dây chuyền hằng dấu kí ức ngọt ngào, nó sẽ nhanh trả về chủ của nó

, không hiểu sao nó lại còn nghĩ đến cái vật vô tri vô giác đó, đã quyết là quên nhưng lại hành động như thế khiến nó có chút tức giận chính bản thân mình,lay hoay suy nghĩ bước ra khỏi phòng khách sạn nó liền bị ai đó túm lấy rồi có bàn tay một người đàn ông bịch lấy miệng nó, theo bản năng nó dãy giụa không ngừng.

Bất lực trước điều quá bất ngờ này, la cũng không được mà chống cự cũng không lại,, nó không biết họ lôi mình đi đâu chỉ nhận ra hình là công viện ở đảo này nơi cách xe Gia Tuấn không xa, cắn lấy tay của ai đó nó nghiến ngấu

-AAAAAAAAAAAAA—Người đàn ông đó đau đớn la lớn.

-ĐM… Câm..—tên thứ hai bất giác lên tiếng

-Nó cắn tao kìa.--- Tên giữ nó oan ức nói.

-bà mẹ mày… ráng chịu tí đi.. lát nữa tao sẽ bắt thằng chó Nam Phong lãnh đủ.—tên kia từ đâu không biết liền đi lên phía trước nó, nó trố mắt ra nhìn nếu không lầm thì họ chính là kẽ đã đánh Nam Phong trong con hẻo hôm nọ, không phải họ muốn lấy cái mạng nhỏ bé của nó chứ? Tại sao mọi thứ cứ liên tục tìm đến nó, nó muốn bình yên mà sao người khác cứ thích gây gió.

Lần này chính nó lại cảm thấy bản thân mình khó có thể chạy thoát được, buồn cười nhất ngay lúc này là cái miệng nhỏ nhắn của nó bị tên kia bịch đến đau rát

-Các người làm gì vậy?

Gia Tuấn thấy lâu quá, có chút lo lắng đã quay vào tìm nó, không ngờ lại bất gặp cảnh tượng này.

-thằng kia ..không hồn thì biến ra chỗ khác chơi.--- Tên mặt đầy xẹo đứng kếnó to mồm lớn mật quát.

Gia Tuấn tiếng một bước bọn họ lùi một bước, thấy mình sắp không xong tên giữ nó nhanh tay rút khẩu súngđặt nơi thái dương của nó.

-Mày còn đi đến tao bắt nát sọ nó.

-Tụi mày muốn gì?--- Gia Tuấn nhìn nó mà xót, nếu nó mà mất cọng lông mi nào thì anh sẽ không tha cho bọn họ, tru di cửu tộc bọn chúng luôn.

-Tao muốn trả thù, thằng Nam Phong đâu?, chuyện đéo liên quan gì đến mày đừng xía vào—tên mặt xẹo

Không khí trở nên quái đãng, mùi chết chóc theo đó mà lang tỏa.

Cái miệng của nó may mắn đã được giải phóng, thay vào đó là cái bã vai và cái đầu nguy khốn đang có cảm giác tê liệt.

-Tao đéo liên quan đến hắn ta,,,, tụi mày lầm người rồi?—Nó cố giải thích

- tụi mày bỏ ra không thì bảo? nếu cô ấy có mệnh hệ gì tao sẽ giết chết cả gia đìnhnhà mày.—Gia Tuấn chỉ tay về phái hai tên điên kia tức đến nắm đấm cũng có căng tròn

Bất chợt hai tên kia cười như điên như dại, cứ thể họ từ nhỏ đến bây giờ chưa từng được cười, khuôn mặt cũng thoáng nét bi ai đau khổ đến tột cùng, khiến nó và Gia Tuấn phải dùng ánh mắt khác để cảm nhận về họ.

-Gia đình? không còn nữa để các người giết đâu?—tên mặt xẹo đau đớn gặng từng chữ, đôi mắt trở nên đỏ ngầu đầy màu huyết.

- Chính hắn ta đã tàn ác, nhẫn tâm giết hại họ.. các người có biết họ chết thê thảm đến thế nào không? Tao sẽdùng máu tươi của hắn để lót đường cho họ đi, để họ ngậm cười nơi chính suối.—Tên giữ nó không kiềm chế được cảm xúc có phần siết mạnh nó, khẩu súng cũng không có mắt mà dính mạnh trên đầu , một cơn lạnh toát xuyên cả thế kĩ.

Nó không ngờ rằng người như Nam Phong lại không có tính người như thế, sao hắn lại ác độc và tàn nhẫn như vậy? sao có thể làm ra những điều đáng sợ này? Là mạng người, mạng người đó? Thật tội nghiệp cho bọn họ khi phải chứng kiến con ác quỷ của Nam Phong.

Tiếng vỗ tay vang lên điều điều khiến mọi ánh mắt đều đồn đến, Nam Phong đi cùng Tiễu Mễ nét cười trên khuôn mặt hai người khiến người ta muốn ngàn lần trăm lần tức giận mà nhào đến bóp chết con sói ngang tàn. Có cái ngày hôm nay cũng chính là món quà mọn mà Tiễu Mễ ban tặng cho nó trước khi biến mất ra khỏi thế giới của cô.

-Nói hay lắm,, nhưng các người có bản lĩnh đó không? Các người có ngày hôm nay cũng là do các người tự truốc lấy, có mắt mà không biết dùng.—Nam Phong khoanh tay trước ngực tựa như một tên diêm vương oai hùng đang lãnh đạm phán xét quyền sống của kẻ khác, nắm trong tay những sinh mệnh bé nhỏ đang rào thét dữ dội

-Mày ...,, phải trả giá, tao sẽ khiến bạn gái mày trở thành ma chết thay mày.—Tên giữ nó hung hăng nắm lấy khẩu súng tự ý chiếm quyền sống của nó.

Nó không phản ứng gì cả chỉ đứng nhìn Nam Phong không rời mắt, sao anh lại đáng sợ như vậy? cố tình đã kích tâm lý của hắn, anh muốn nó chết thế sao? Cũng tốt một phát hai mạng người, rồi anh sẽ hối hận vì chính tay mình giết chết con của mình, ánh ẽ phải chịu đau đớn gấp trăm ngàn lần những gì anh gây ra.

Gia Tuấn thì phẫn nộ nhìn Nam phong muốn dồn nó đế con đường chết.

-Các người bình tỉnh,cô gái đó không phải bạn gái của hắn ta, đừng hại lầm người.—hơi thở gấp gáp cùng cái lắc đầu hòa vào nhau khiến Gia Tuấn nheo mài.

-Định lừa bọn này ư?—Tên mặt sẹo nhếch môi

- Các người nếu sợ thì đừng có làm cớ gì mà trừng trừ mãi không ra tay.—Tiễu Mễ cố ý thêm dầu vào lửa, cô chắc rằng hôm nay sẽ là ngày tàn của nó, kết thúc nhanh thôi mà.

Nhìn bọn người đang tức đến đỏ mặt kia, anh giận là ngay lúc này không thể nhào vào mà đánh cho cái tên Nam Phong thức tỉnh, nó không chỉ có một mình mà còn mang trong mình đứa con của Nam Phong, sao hắn lại nhẫn tâm giết chết chính con ruột của mình như vậy? ông trời đúng là hết trò để đùa mà.

-Cô câm miệng đi.—Gia Tuấn quát Tiễu Mễ

Tiễu Mễ cười nhếch môi liếc xéo Gia Tuấn một cái, kêu cô không nói thì có mà đi nói với con trâu còn có ít hơn, ai chứ cô đây là muốn dìm chết nó, không bao giờ để nó có cơ hội sống yên ổn vì tất cả những gì cô gánh trong quá khứ cũng do nó mà ra, tất cả là do nó và nó sẽ phải trả giá cho những gì đã gây ra cho cô

Vẫn thái độ ung dung kiểu như chuyện này không liên quan gì đến cuộc sống của mình Nam Phong không biểu hiện chỉ đứng khoanh tay xem trò hề hết sức tức cười, nhìn tận sâu vào đôi mắt Nam Phong giờ nó mới hiểu rõ anh ra sao, thì ra trong lòng anh nó chẳng đáng một gam nào, hai đôi mắt bỗng chợt chạm lấy nhau , ánh mắt nó thiết tha mà đau khổ tận sâu bên trong là những giọt nước bé nhỏ, cảm giác chạnh lòng khiến Nam Phong bối rối một chú,t ân hận len lỏi nơi trái tim đang rĩ sét kia,

-Các người đều phải chết.—tên giữ nó nghiến răng, khẩu súng có chút nóng dần nóng dần.

“Phằng” âm thanh vang lên, màu đỏ nhuộm cả góc trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio