“Ai da, lúc trước là do tớ chỉ nhìn từ xa.
Không ngờ nhìn gần anh ta lại đẹp trai tuyệt thế như vậy.
Chủ yếu anh ta còn là cậu nhỏ của Lục Quân Ngôn.
Cậu nghĩ xem
người đàn ông mà sau này dùng tiền, vai vế, tướng mạo cũng đều có thể đè bẹp người yêu cũ xuất hiện trước mặt Lục Quân Ngôn, vậy thì hà giận biết bao nhiêu chứ? Khương Như Nhân còn không tức chết đi sao?”
Khương Khuynh Tâm nhớ tới cảnh tượng đạo đức giả của Khương Như Nhân vừa rồi, trong lòng cô đột nhiên rất mong đợi.
“Hai người cứ luôn kề tai nhau ở bên đó nói gì vậy?” Hạ Trì buồn cười hỏi.
Lúc này Khương Khuynh Tâm
mới để ý đến ánh mắt của hai người đàn ông trong phòng bao đều ném qua bên đây, cô lập tức xấu hổ: “Đang nói căn phòng này thật sang trọng, nhờ có hai anh trai giàu có mới có may mắn được vào đây.”
“Tôi còn cho rằng hai người đang nói về sự sắc đẹp của Hoắc Hử chứ.”
Hạ Văn Trí nháy mắt ra hiệu mà nói.
H
II
Khương Khuynh Tâm lúng túng,
có cần phải sắc nhọn như vậy không?
“Anh Hạ, anh nói đùa rồi.”
“Gọi món đi.” Hoắc Hử nhàn nhạt nhìn qua thực đơn, sau khi anh tùy ý gọi hai món ăn thì đặt menu lên trên bàn.
Hạ Trì dùng ngón tay xoay bàn xoay, menu xoay tới trước mặt Khương Khuynh Tâm: “Chị dâu, gọi món đi.” Khương Khuynh Tâm đang uống trà, vừa nghe vậy, thiếu chút nữa là bị trà làm cho sặc.
Cô dùng sức ho khan vài tiếng, nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Hạ Trì thì lập tức hiểu ra.
Hóa ra Hạ Trì biết cô với Hoắc Hử đã lĩnh giấy kết hôn rồi, xem ra quan hệ của bọn họ rất tốt.
“Anh đừng có gọi tôi như vậy, tôi là người có thể xuống đài bất kì lúc nào.”
Cô ngượng ngùng cầm thực đơn lên, vừa rồi cô đề ý thấy mấy món Hoắc Hử gọi đều là mấy món dễ tiêu.
Lâm Phồn Nguyệt thì lại không
nghĩ nhiều như vậy, cô ấy trực tiếp nói: “ở đây có món sườn cừu nướng đặc trưng cũng không tệ, khá cay, không phải cậu thích ăn cay sao?”
Bên trong phòng bao lâm vào sự tĩnh lặng mất mấy giây.
Một lúc sau, Hạ Trì bật ra một tiếng cười “Phốc” một cái: “Hiển nhiên là biết cậu Hoắc của chúng ta ăn thanh đạm, nghĩ đến đến chồng mình đó.”
Lâm Phồn Nguyệt ngẩn ra, sau đó cô ấy mơ màng nhìn bạn tốt của mình một cái.
Khương Khuynh Tâm mặt đỏ tai hồng lúng túng, tuy lúc nói chuyện riêng tư với Hoắc Hử thì da mặt dày, nhưng có vài chuyện xảy ra trên bàn tiệc trước mắt bao người vẫn khiến cho cô không khỏi xấu hổ.
“ừm.
Mọi người hiểu lầm rồi, dạo gần đây dạ dày tỏi không tốt nên ăn thanh đạm thôi.”
“Không cần nói nữa, tớ hiểu mà.”
Lâm Phồn Nguyệt cười hì hì vỗ mu bàn tay của cô.
Khương Khuynh Tâm khóc không ra nước mắt, quả nhiên bạn bè là dùng để phản bội mà.
Hoắc Hử vẫn luôn trầm mặc khẽ nhướng đôi mi dài và dày, nhìn lướt qua người phụ nữ đối diện.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu hồng, làn da ở cổ trắng như sữa, mà khuôn mặt nhỏ nhắn phía trên cổ đã ửng hồng một mảnh, thậm chí còn lan đến vành tai mỏng manh xinh xắn.
Ánh mắt anh lướt qua một tia say mê mà chính anh cũng không nhận ra, nhưng anh đã thu lại rất nhanh, anh nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Con ngươi Lâm Phồn Nguyệt đảo đảo, cô ấy lấy điện thoại di động ra giả vờ nói chuyện với bạn tốt: “Cậu muốn thuê căn nào? Tớ thấy căn hộ này không tồi.
Chỉ có
hai triệu rưỡi một tháng thôi.”
Hạ Trì lên tiếng: “Hai triệu rưỡi thì thuê được căn hộ gì chứ.
Ai muốn thuê nhà sao?”
Lâm Phồn Nguyệt thờ dài: “Khuynh Tâm ấy, không còn cách nào khác, lúc trước cậu ấy đã bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ cậu ấy không có chỗ ở, cũng không có bao nhiêu tiền hết.
Tối hôm qua cậu ấy qua đêm ở nhà nghỉ, phòng còn không có cửa sổ, ga giường cũng chưa thay, ngoài cửa thì luôn có người nhét thẻ vào, quá không an toàn.”
một tấm thẻ nhỏ trong đó có ảnh, số điện thoại liên hệ để khách cần có thể gọi gái
Khương Khuynh Tâm cúi đầu uống trà trong im lặng, quả nhiên là bạn thân của cô, xứng đáng được trọn điểm Hoắc Hử không khỏi cau mày.
Hạ Trì quay đầu nhìn anh, giọng điệu mang theo tia oán trách: “Cậu Hoắc, sao cậu có thể để bà xã như hoa như ngọc của mình sống ở một nơi không an toàn như vậy cơ chứ.
Cậu thật không
biết thương hoa tiếc ngọc mà.”.