.....
- Chuông cửa vang lên, đang bận trong bếp chuẩn bị thức ăn cho buổi chiều, Hiểu Bạch nghe tiếng chuông theo phản xạ nhìn lên đồng hồ, giờ hơn, khiến cô có phần hốt hoảng nhưng sau đó chợt nhớ ra hôm nay chồng mình đi công tác thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Chào cậu! Biết hôm nay có người cô đơn nên tớ đến an ủi cậu này!" – Đứng trước cửa là cô bạn thân của Hiểu Bạch, Ngọc Nhi. Cô gái xinh đẹp với tay xách nách mang những túi lớn túi nhỏ cười tươi.
"Tớ còn tưởng là ai! Vào đi!" - Hiểu Bạch cười tươi, cô tính tình có phần nhút nhát cho nên bạn bè giao lưu cũng ít, lại ít ra ngoài nên bạn bè cứ thế càng ít hơn, cuối cùng chỉ còn lại Ngọc Nhi là bạn bên cạnh. Nhưng Hiểu Bạch chưa từng cảm thấy phiền muộn vì chuyện đó, ngược lại cô có phần còn cảm thấy mình thật sự may mắn khi có bên cạnh một người bạn thân như vậy.
"Này bà nội trợ cậu có thể ăn bận đẹp hơn được không! Cậu không sợ chồng cậu chê hả!" – Ngọc Nhi nhìn bộ dạng đầu tóc rối bời bới tạm, quần áo cẩu thả luộm thuộm của Hiểu bạch, cau mày nói.
"Ở nhà mà cần gì chau chuốt, với lại Hải Lý cũng không phải loại người như vậy! Anh ấy yêu mình chứ đâu yêu bề ngoài!" – Hiểu Bạch cười khì tiếp tục công việc chuẩn bị đồ ăn chiều của mình, trong lòng chợt nhớ đến người chồng của mình thoáng mỉm cười hạnh phúc trên môi. Cô hiện tại rất hài lòng với cuộc sống của mình, một cuộc sống bên cạnh chồng con, mỗi ngày đều chuẩn bị những món ăn ngon cho họ ăn đã đủ khiến cô thấy hạnh phúc rồi.
"Cậu đừng có mà lơ là! Ủa A Ben đâu nhỉ?" – Ngọc Nhi nhếch môi đáp trả, rồi nhìn quanh tìm a Ben nhưng không thấy.
"Cậu nhóc ngủ gục nên tớ cho vào giường rồi!" – Hiểu Bạch cười hất cằm về phía chiếc phòng nhỏ cuối hành lang.
Tầm hơn giờ tối, Hiểu Bạch sau khi đã tắm rửa thơm tho cho cậu con trai thì lấy điện thoại gọi cho Hải Lý, A Ben muốn nói chuyện với bố, nhưng đáp lại chỉ là những hồi chuông báo kéo dài tẻ nhạt.
"Tại sao ba không nghe máy của a Ben mẹ nhỉ?" – A Ben ngây thơ chu môi nhõng nhẽo, ánh mắt long lanh nhìn cô.
"Chắc ba mệt quá ngủ mất rồi nên không nghe điện thoại của a Ben đó! Thôi a Ben ngoan ngoãn nghe lời mẹ ngủ sớm đi ngày mai ba về là con có thể gặp được ba rồi!" – Hiểu Bạch nhanh chóng dỗ dành cậu con trai bé nhỏ của mình. Cậu bé buồn thiu, ôm mền nằm xuống, còn khẽ vang lên tiếng thút thít nghe vô cùng mũi lòng. Do cả ngày chơi đùa mệt mỏi nên chẳng mất bao lâu cậu nhóc đã ngủ ngon lành, Hiểu Bạch hôn con trai rồi nhẹ nhàng đi ra bên ngoài.
Trong phòng khách Ngọc Nhi vẫn còn ngồi trên ghế sofa vừa ăn vặt vừa xem tivi.
"Cô gái à! Tớ ngưỡng mộ cậu thật đó sao cậu có thể làm những công việc này một cách hạnh phúc như vậy nhỉ?" - Vừa thấy Hiểu bạch đi ra, cô liền cất giọng còn cố ý kéo dài một chút thể hiện chán chường.
"Vì tớ yêu bọn họ nên có thể! Này đừng có say xỉn ở nhà tớ đó!" – Hiểu Bạch tươi cười đáp trả, sau đó vội nhăn mày khi thấy Ngọc Nhi đưa chai bia lên miệng uống.
"Biết rồi chai thôi là được!" – Ngọc Nhi giơ giơ cái chai trước mặt ra dấu van nài.
......
Không hiểu sao công việc của Hải Lý dạo gần đây lại rất hay đi công tác, có khi đi một hôm cũng có lúc đi vài hôm, đôi khi trên áo lại có mùi nước hoa lạ nhưng anh luôn giải thích là dính của đối tác nên Hiểu bạch luôn tin tưởng cho qua.
- Đang loay hoay mở cửa xe để đồ vào trong nghe tiếng đồ rơi khiến Ngọc Nhi chú ý nhìn về phía Hiểu Bạch, cô đang đứng bất động không để ý đến đồ bị rơi lăn dưới nền đất, cả thanh sắc cũng bất động, ánh mắt chú tâm nhìn về phía bên đường. Ngọc Nhi hiếu kì trước thái độ của cô bạn thân vội đưa mắt hướng theo về phía đó, đập vào mắt của Ngọc Nhi là một người đàn ông tay xách vài cái túi ôm ngang eo một cô gái xinh đẹp, họ nói chuyện vui vẻ trao nhau những ánh mắt hạnh phúc tràn ngập yêu thương, cô gái thỉnh thoảng khẽ cười nép vào vòng tay của người đàn ông. Họ cứ thế bước vào quán cafe, người đàn ông đó không ai khác chính là Hải Lý.
"Hiểu Bạch... Đó có phải là..." – Ngọc Nhi có phần lo lắng dò xét thái độ của Hiểu Bạch, cô biết một người phụ nữ khi phát hiện chồng mình có người khác bên ngoài là một điều vô cùng kinh dị, còn đối với Hiểu Bạch một cô gái sống cả đời chỉ vì gia đình thì có thể xem như cả bầu trời sụp đổ.
"Không Hải Lý nói với tớ anh ấy đang đi công tác cơ mà! Chắc chắn chúng ta nhìn nhầm rồi! Chắc người giống người mà thôi." – Hiểu Bạch thu tầm mắt lại, vẻ mặt cô vô cùng bối rối, sắc mặt xanh trắng khó phân định, hai chân như muốn ngã xuống đất. Hiểu Bạch cười cười vừa nói với Ngọc Nhi nhưng cũng giống như đang tự trấn an bản thân mình.
"Nhưng mình không nghĩ lại có người giống người như vậy!" – Ngọc Nhi đến bên cạnh nắm tay Hiểu Bạch. Ánh mắt lo lắng nhìn cô bạn thân bé nhỏ đang run rẩy như con mèo con bơ vơ giữa phố.
"Không anh ấy đang đi công tác!" – Hiểu Bạch cúi gầm mặt nhìn đôi bàn tay không biết tự lúc nào đang siết chặt lấy nhau một cách vô thức.
"Đi chúng ta qua đó!" – Ngọc Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn cô gái nhỏ đang hoảng sợ, cô với Hiểu Bạch tuy chơi thân với nhau nhưng thật ra tính cách của hai người khá khác biệt, Hiểu Bạch hiền lành rụt rè còn cô lại mạnh mẽ, nhiều người không hiểu vì sao hai người lại có thể thân với nhau nhưng tự nhiên lại trở nên thân thiết. Cô biết nếu không làm rõ chuyện này thì không được nên cứ thế kéo Hiểu Bạch sang đường cũng hướng vào quán cafe mà hai người kia vừa vào.
"Người giống người thôi, Hải Lý yêu mình lắm sẽ không có làm những chuyện đó đâu!" - Hiểu Bạch miệng vẫn cứ nói trong vô thức, cô đang cố gắng trấn an chính bản thân mình. Ngọc Nhi cũng không muốn tranh luận thêm với cô, cứ thế hai người trước sau bước vào quán.
Chọn một góc khuất một chút nhưng có thể quan sát được hai người kia, nhìn như thế nào thì cũng rất rất giống với Hải Lý nhưng Hiểu Bạch vẫn kiên định với mình là nhầm lẫn, đôi trai gái ấy vui vẻ nói chuyện đôi khi người đàn ông hôn nhẹ lên bờ vai của người phụ nữ. Từng cử chỉ thân mật của họ khiến cho trái tim Hiểu Bạch như vỡ tan ra từng mảnh một. Vô thức cô cúi mặt xuống nhìn đôi bàn tay mình một lần nữa chúng vẫn bối rối nắm rồi lại buông.
"Cậu lấy điện thoại gọi hải Lý thử xem!" - Ngọc Nhi vội nói, dù Hiểu Bạch có chối thế nào thì cô cũng biết người trước mặt chính xác là Hải Lý đến hơn tám mươi phần trăm.
"Anh ấy đang đi công tác mà! Với lại khu này rất xa nhà mình nếu không phải cậu cứ khăng khăng đến đi mua cho được loại nước sốt kia thì tớ chẳng bao giờ đến đây cả!" – Hiểu Bạch cố gắng giải thích, cũng có chút cố gắng kiềm nén cảm xúc khiến giọng nói cô vô thức run lên.
"Được xem như hỏi thăm chồng cũng được mà!" – Ngọc Nhi kiên nhẫn thuyết phục.
Hiểu Bạch cầm điện thoại trong tay phân vân, chiếc điện thoại nhanh chóng ướt mồ hôi từ đôi bàn tay đang gắt gao nắm chặt. Cuối cùng hít một hơi thật sâu, cô dùng ngón tay run run của mình ấn nút gọi điện thoại, trên màn hình nhảy lên hình ảnh gia đình hạnh phúc của người cái tên thân thương "Ông xã" nhảy nhót như trêu đùa trước mặt Hiểu Bạch. Cô hy vọng anh nghe máy, nhưng cũng hy vọng anh không nghe máy, lại càng hy vọng chồng cô nghe máy nhưng người đàn ông kia thì không.
"Alo! Anh nghe anh đang họp nên có gì anh sẽ gọi sau nhé bà xã!" – Hải Lý bắt máy nhanh nói nhanh chóng không cho cơ hội Hiểu Bạch lên tiếng thì đã vội tắt máy. Hình ảnh người đàn ông trước mặt cô nghe điện thoại và nhanh chóng dập máy như thể ngưng động thời gian trước mặt Hiểu Bạch. Cô cảm nhận được lòng ngực của mình đau nhói như thể ai đó đang cố gắng đâm từng nhát dao sắc nhọn vào nó.
Vô thức đứng dậy, Hiểu Bạch đi từng bước chân chậm rãi nhưng lại rất khó khăn, tay nhấn nút gọi một lần nữa, nhưng nhanh chóng đáp lại cô là tiếng máy bận vang lên liên hồi. Vẫn tiếp tục gọi lần nữa nhưng Hải Lý vẫn cương quyết gát máy. Ngọc Nhi đi theo sau cô không dám nói gì cũng không biết Hiểu bạch muốn làm gì khi đi đến đó, với bản tính của Hiểu Bạch nói đánh ghen nghe có phần buồn cười, nhưng cô vẫn đi theo phía sau, cô sợ Hiểu Bạch sẽ không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Đến khi Hiểu Bạch đứng trước mặt hai người kia họ vẫn còn không hề hay biết mà vẫn say sưa trong thế giới của riêng hai người.
"Chúng tôi không cần gì thêm!" - Hải Lý chậm rãi lên tiếng, anh không buồn ngước đầu lên nhìn mà nghĩ rằng phục vụ bàn nên nhanh chóng từ chối.
Hiểu Bạch cầm ly nước hất thẳng vào mặt Hải Lý, cô không nói lời nào cũng không la hét, không khóc rống lên như trong tưởng tượng của Ngọc Nhi, Hiểu bạch chỉ lặng lẽ rơi nước mắt trên gương mặt có dấu ấn thời gian, trên gương mặt đã hi sinh rất nhiều vì chồng vì con. Sự xuất hiện bất ngờ của Hiểu Bạch làm Hải Lý có phần không tin vào mắt mình, cô nhân tình xinh đẹp bên cạnh cũng hốt hoảng chẳng kém.
"Sao em lại ở đây?" – Hải Lý nhanh chóng lên tiếng.
Nhưng đáp lại câu hỏi của anh chỉ là ánh mắt đau khổ Hiểu Bạch dành cho anh, ánh mắt như cái giếng sâu hút của Hiểu Bạch nhìn anh như đang van nài đang trách hờn, đang câm hận tất cả đều khó đoán, khó cảm nhận hết được qua ánh mắt. Không quan tâm đến mọi người xung quanh Hiểu Bạch đứng lên nuốt nước mắt rồi đi ra khỏi quán nước, không nói thêm bất kì một lời nói nào sau đó, Hiểu Bạch như người mất hồn vô tri vô giác đi ra ngoài. người đàn bà anh đi cùng chính là cô gái có mùi thơm đó, cô gái xinh đẹp mà cô đã tự nói với mình làm sao có thể chịu làm nhân tình. cô cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc, quá mức nực cười.