Mọi người xung quanh như đang nín thở quan sát diễn biến của mọi chuyện. Trương Hàm có phần khẩn trương bước vào tiến nhanh đến, anh nhìn Lâm phu nhân rồi nhìn Hiểu Bạch.
"Mẹ đến đây làm gì? Mẹ về nước khi nào!" – Trương Hàm nhíu mày khó chịu nhìn mẹ mình, Lâm phu nhân có phần hơi lúng túng nhìn Trương Hàm rồi Hiểu Bạch.
"Mẹ... Mẹ mới về nước thôi! Mẹ... Tính cho con bất ngờ!" – Lâm phu nhân có phần ấp úng nhìn Trương Hàm, có thể nhận ra bà có phần dè chừng với Trương Hàm.
"Con mới sang thăm mẹ cách đây tháng sao lại về đây!" – Trương Hàm ngưng lại nhìn Lâm phu nhân thể hiện sự khó chịu hiện rõ trên mặt – "Nếu đã gặp thì cũng nên ra mắt chào hỏi nhau! Đây là Hiểu Bạch, người con muốn sống cùng cả quãng đời về sau!" – Trương Hàm nắm tay Hiểu Bạch, mắt vẫn kiên quyết nhìn thẳng Lâm phu nhân.
"Ơ nhưng mà!" – Lâm phu nhân có phần không hài lòng toan phản đối.
"Mẹ con cần sự chúc phúc của mẹ chứ con không cần câu nhưng mà!" – Trương Hàm thấp giọng xuống nói với Lâm phu nhân. – "Mẹ về đi con và Hiểu Bạch còn làm việc với nhau, con không muốn chuyện như này nữa!"
Lâm phu nhân nhìn Trương Hàm không nói nên lời, Trương Hàm đứng lên kéo Hiểu Bạch đi vào trong, Hiểu Bạch chỉ kịp gật đầu chào Lâm phu nhân sau đó đã bị Trương Hàm kéo đi xoành xoạch.
"Em có khó chịu không?" – Trương Hàm nhìn Hiểu Bạch cười khổ.
"không, em đã lường trước chỉ là không nghĩ sớm vậy thôi!" – Hiểu Bạch cười khì vui vẻ nói, bản thân cô đã từng suy nghĩ về gia đình của Trương Hàm mà muốn tránh xa anh, nhưng rồi cô vẫn ở lại, nắm tay anh thì cô đã lường trước việc có thể bị lăng mạ sỉ nhục như thế nào. Cái cô không ngờ chính là Trương Hàm lại có thể che chở, bảo bê cô nhiều như vậy.
"Nếu không thì tốt, đừng suy nghĩ nhiều! Mọi chuyện để đó!" – Trương Hàm cười nhìn Hiểu Bạch, nụ cười cùng ánh mắt ôn nhu chứa nhiều nhu tình.
Hiểu Bạch không biết tự bao giờ cô trở nên mạnh mẽ như vậy, cô đã không còn là Ôn Hiểu Bạch của ngày nào, không còn nhút nhát hay sợ bất kì chuyện gì nữa. Quả thật khoảng thời gian sau của Hiểu Bạch với Lâm phu nhân không dễ dàng gì nhưng cô cũng không làm bà phật ý ngoại việc cô là bà mẹ con.
......
"Hải Lý bao giờ anh mới chịu tỉnh táo lại!"" – Sophia ngồi đối diện nhìn Hải Lý đang nằm trên ghế sofa quay mặt vào trong.
"Cô đi ngủ đi!"
"Anh đừng nuôi hy vọng nữa, Hiểu Bạch sắp cưới Trương Hàm rồi!" – Sophia nhìn Hải Lý, giọng cô run run lên vì mất bình tĩnh.
"Cô nói cái gì?" – Hải Lý như không tin vào tai mình ngồi bật dậy nhìn Sophia.
"Như vậy anh mới chịu nói chuyện với em hay sao!" – Sophia nhìn Hải Lý đau khổ.
"Vụ đó thật không!"
"Thật! Anh không tin thì anh có thể tự đi tìm hiểu, nên em xin anh tỉnh lại đi, chúng ta lại bình thường mà anh!" – Sophia nhìn Hải Lý bằng ánh mắt gian này.
"Tôi không tin" – Hải Lý mất bình tĩnh đứng lên chạy đi ra ngoài. Anh không biết vì sao anh đã bỏ lỡ những chuyện gì, mối tình gần năm của anh và Hiểu Bạch kết thúc như thế này sao, mọi chuyện chỉ là một trò đùa thôi, chắc chắn cô đang dỗi anh vì anh đến nhà Sophia như thế, chắc chắn cô đang trả thù anh vì anh đã làm cô đau khổ trong kí ức mà anh không nhớ. Anh tin chắc chắn như vậy.
Vì gấp gáp băng ngang đường hải Lý không nhìn xe, lại không sang đường ngay vị trí sang đường dành cho người đi bộ nên xe không tránh kịp anh, khiến Hải Lý bị va quẹt và ngã xuống đường. Mọi người xung quanh bắt đầu bu lại xem. Hải Lý nằm trên đường, đầu óc như quay cuồng, mọi thứ xung quanh mờ ảo, anh không nghe được mọi người nói gì, cũng không biết, trong đầu anh như được mở một cánh cửa đang đóng kín khiến những kí ức đã quên trôi tuột ra như một dòng thác... Hải Lý cứ nằm im đó, cơ thể anh được nâng lên rồi hạ xuống, mọi thứ anh đều không cảm nhận được... Đến khi anh tỉnh lại hoàn toàn thì bản thân đã nằm trên giường bệnh.
"Sophia!" – Hải Lý nhìn sang bên cạnh, người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa nhắm hờ mắt mệt mỏi.
"Anh, anh tỉnh rồi, anh có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?" – Sophia nhanh chóng đứng lên, đến nắm tay hải Lý, mặt cô mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe thể hiện việc cô đã khóc rất nhiều.
"Không! Khổ thân cho em!" – Hải Lý siết chặt tay nắm bàn tay Sophia.
"Anh, anh nhớ rồi anh nhớ lại hết rồi sao!" – Sophia như vỡ òa mừng rỡ khi thấy Hải Lý không còn xua đuổi xa lánh cô nữa, Sophia hạnh phúc vỡ òa.
"Anh xin lỗi, thời gian qua đã làm em khổ! Em gọi Hiểu Bạch đến giùm anh được không?" – Hải Lý nhìn Sophia, lòng anh đau nhưng không quá nhói, anh muốn gặp Hiểu Bạch. Trong thời gian mất trí nhớ anh đã hiểu được cảm giác của cô, anh cảm nhận được trong anh vẫn còn thương cô tuy không giống với những ngày đầu nhưng anh biết bản thân anh là một người đàn ông hèn hạ.
Mất tầm giờ thì Hiểu Bạch đến, Trương Hàm chở cô đến nhưng anh không vào, anh ngồi đợi bên ngoài phòng bệnh.
"Anh gọi tôi đến làm gì!" – Hiểu Bạch nhìn Hải Lý, ánh mắt cô không còn vẻ hận thù rõ nữa, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự chán ghét trong đó.
"Anh xin lỗi, anh là một thằng đàn ông tồi, anh không xứng đáng đứng trước mặt em cầu xin sự tha thứ, nhưng anh vẫn phải nói! Anh xin em hãy tha thứ cho sự hèn hạ không đáng mặt đàn ông của anh!" – Hải Lý quỳ xuống trước mặt Hiểu Bạch cầu xin, anh vô cùng thành khẩn. bỏ qua sự ngạc nhiên tột cùng của Hiểu Bạch lần Sophia
"Anh..." – Hiểu Bạch ngạc nhiên không nói nên lời, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua Sophia rồi lại nhìn Hải Lý.
"Anh không mong em tha thứ nhưng anh mong em được hạnh phúc, Trương Hàm là người đàn ông tốt, anh nghĩ anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho em! Anh xin lỗi anh là một thằng đàn ông hèn không đáng để được em thương nhưng trong thời gian qua anh biết em đã khổ vì anh thật sự rất nhiều!" – Hải Lý vẫn quỳ gối và nói, Hiểu Bạch im lặng nhìn anh đang quỳ trước mặt mình, tuy không gọi là tha thứ cho anh nhưng thật sự trong khoảng thời gian này thái độ của cô dần cho anh đã có phần thuyên giảm đi ít nhiều.
"Anh đứng lên đi, dù tôi có hận anh đến thế nào thì anh cũng là bố của con trai tôi, tôi cũng không thể ghét chết anh được!" – Hiểu Bạch nhìn Hải Lý bên dưới không có ý đỡ anh nhưng cũng không muốn anh quỳ mãi – "Anh hãy lo cho gia đình mới của mình đi, chúng ta coi như chưa từng là gì của nhau! Là được!"
Sophia dìu hải Lý đứng lên, Hiểu Bạch nhìn người, không nói thêm lời nào bước ra ngoài, Trương hàm đang đợi cô, tương lai phía trước đang đợi cô, quá khứ đau buồn đó cô không muốn nhìn đến nữa.
......
Chuông cửa reo lên, Hiểu Bạch nhanh chóng ra mở cửa, đứng trước mặt cô là Sophia với gương mặt phờ phạt.
"Có chuyện gì?" – Hiểu Bạch nhíu mày nhìn Sophia.
"Hải Lý có đến tìm chị không? Anh ấy để lại lá thư và biến mất!" – Sophia nước mắt lăn dài trên gương mặt, tay run rẩy đưa bức thư ra trước mặt Hiểu Bạch.
Cô cầm lá thư và mở ra xem -
"Hải Lý không đến tìm tôi, tôi nghĩ anh ấy cần thời gian để mà suy nghĩ, để mà tĩnh tâm rồi anh ấy sẽ quay trở lại thôi, cô đừng có quá lo lắng! Hải Lý không phải là người sẽ hủy hoại bản thân đâu nên cô yên tâm, cứ về đi nếu có tin gì tôi sẽ báo cô!" – Hiểu Bạch đưa lá thư lại cho Sophia tìm cách an ủi Sophia. Lòng Hiểu Bạch cũng có chút chạnh lòng, cô không ngờ người đàn ông đã khiến cô đau khổ tưởng chừng như chết đi nay lại hối hận vì những việc làm đã làm vì cô mà từ bỏ đi niềm hạnh phúc của riêng mình, như vậy làm lòng cô cảm thấy rất khó chịu và có chút không yên.
......
"Bếp Trưởng có người cần gặp chị!" – Hiểu Bạch đang đứng quan sát mọi người trong bếp làm việc, quản lý nhà hàng bên ngoài nói vọng ngay cửa bên.
"Ai vậy?"
"Tôi không rõ!" – Hiểu Bạch nhíu mày đi ra bên ngoài. Người đàn ông có vẻ phong trần ngồi quay lưng lại hướng của cô.
"Xin lỗi..." – Hiểu Bạch bỏ dở câu nói của mình khi người đàn ông đó quay mặt lại cười nhìn cô.
"Em khỏe không? Bếp trưởng Ôn!" – Hải Lý cười vui vẻ nhìn cô, gương mặt anh có vẻ sương gió, không ai biết trong năm qua anh đã đi đâu và làm gì, thỉnh thoảng A Ben nhận được thư của bố nhưng không hề có địa chỉ người gửi nên không ai biết được anh đã làm gì và ở đâu. Mọi người chỉ biết được anh vẫn bình an mà thôi.
"Hải Lý...." – Hiểu Bạch ngạc nhiên nói không nên lời, mất mấy phút cô mới có thể lấy lại được tinh thần - "Anh đã đi đâu vậy?" – Hiểu Bạch ngồi xuống ghế đối diện Hải Lý, ánh mắt nhìn lướt qua một lượt, năm qua anh đã thay đổi rất nhiều, không còn hình ảnh thanh niên thư sinh mà thay vào đó là hình ảnh người đàn ông sương gió, có phần từng trãi, gương mặt anh đượm đậm chất phong trần.
"Nhìn anh khác không? Em bây giờ nhìn khác quá nhìn đúng kiểu phụ nữ thành đạt đó! A Ben giờ cao lắm không?" – Hải Lý hào hứng nói, ánh mắt anh lấp lánh tràn ngập niềm vui.
Tối nay anh ghé nhà gặp A Ben đi, hôm nay con nó không có lịch học thêm! Anh đã đi đâu trong năm qua vậy?" – Hiểu Bạch, ngồi tựa lưng vào ghế nhìn người đàn ông trước mặt, có gì đó thân thuộc như Hải Lý khi còn trẻ, thời họ còn cùng nhau học hành và cũng có gì đó rất xa lạ khó nhận ra.
"Anh sống ở một miền biển, đi tàu đánh cá! Rồi anh mở công ty nho nhỏ cũng đủ chi phí sinh sống! Buồn thì đi tàu cuộc sống rất tự tại!" – Hải Lý cười tươi tóm tắt lại cuộc sống năm qua của bản thân mình.
"Anh gặp Sophia chưa? Cô ấy đã rất khó khăn khi anh rời đi, hiện thì tôi cũng không rõ lắm cô ấy hình như đã có gia đình khác!" – Hiểu Bạch vẫn không rời mắt khỏi Hải Lý, cô quan sát biểu hiện trên gương mặt của anh.
"Anh có biết qua! Anh hy vọng cô ấy tìm được người tốt và sống thật hạnh phúc, anh nợ cô ấy và nợ mẹ con em!" – Hải Lý cười mỉm, ánh mắt anh ánh lên nỗi buồn.
"Anh tính thế nào?" – Hiểu Bạch lắc đầu ngụ ý nói chuyện đó không còn quan trọng nữa.
"Anh sẽ quay lại nơi đó, nếu em đi du lịch ghé sang nhà anh nhé!" – Hải Lý cười nói với Hiểu Bạch – "Thôi anh đi mua ít đồ rồi ghé sang thăm A Ben!" – Hải Lý nói cười vui vẻ đứng lên đi ra ngoài cửa, anh vẫy tay chào Hiểu Bạch.
"Nhớ để lại thông tin liên lạc!" – Hiểu Bạch nói với theo, tiếng cô mất hút sau cánh cửa đóng lại.
tin nhắn đến Hiểu Bạch lấy điện thoại ra xem mỉm cười
....
The end