"Alo, Hiểu Bạch hả? May quá liên lạc được với cậu rồi! Cậu làm gì sáng giờ tắt điện thoại vậy! Mà điều đó không quan trọng, không biết vì sao A Ben sốt rất cao, tớ đã đưa nó đến bệnh viện cậu đến ngay nhé!" – Tiếng chuông điện thoại vang lên Hiểu Bạch nhìn con số quen thuộc đang nhảy múa liền bắt máy.
- Đánh rơi cái chảo đang cầm trên tay, cô cảm thấy mọi thứ vô cùng hỗn loạn, âm thanh bên tai đột nhiên trở nên tĩnh mịch khó chịu từng câu nói của Ngọc Nhi như tảng đá đánh vào đầu Hiểu Bạch, cô cũng không nhớ được mình đã nói với bếp trưởng điều gì, cũng không biết như thế nào chỉ biết cần phải nhanh chóng đến bệnh viện.
- Nhìn thấy xe buýt bên kia đường sắp rời bến, Hiểu Bạch chỉ biết cô cần nhanh chóng sang đường để bắt kịp chuyến xe đó mà không mảy may quan sát, mém chút Hiểu Bạch bị xe đụng trúng may sao có người nắm lấy cô kéo trở lại.
"Bộ đuôi hay sao mà khi không đâm ra đường vậy!? Chán sống rồi hả?" – Người tài xế bên trong xe tức giận quát tháo ầm ỉ.
"Xin lỗi! Xin lỗi anh thật nhiều!" – Trương Hàm tay giữ Hiểu Bạch đứng lại, miệng nói xin lỗi, cúi đầu tạ lỗi với người tài xế, anh ta bực mình chửi rủa thêm vài câu rồi cũng lên xe và chạy đi.
"Cô bị điên hả? Qua đường không nhìn thấy xe hay sao?" – Trương Hàm nhíu đôi mày, khó chịu nhìn Hiểu Bạch, vẻ mặt cô trắng xanh còn thể hiện rõ sự kinh hoàng nhìn anh.
"Cảm ơn!" – Hiểu Bạch hoàn hồn chớp chớp mắt nói vội, vẻ mặt lộ rõ vô cùng lo lắng. Sau đó lại quay lưng toan chạy đi thì cánh tay vẫn còn bị Trương Hàm giữ kéo lại.
"Cô bị cái gì vậy?" - Nhận thấy sự kỳ lạ của Hiểu Bạch, Trương Hàm nhanh tay giữ cô lại khẽ nhíu mày hỏi. Vừa hỏi xong anh đã cảm thấy bản thân không đúng, anh không có nhiệm vụ phải quan tâm đến cô, tâm tình lại trở nên vô cùng phức tạp.
"Làm ơn, tôi cần đến bệnh viện gấp! Con trai tôi... Con trai tôi..." – Hiểu Bạch bắt đầu thổn thức, cô sắp không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi, mọi thứ trước mắt cô chỉ còn mờ ảo, sức lực cuối cùng trong người của cô thôi thúc cô phải nhanh lên.
Thời gian qua Hiểu Bạch không còn dành nhiều thời gian cho cậu con trai nhỏ của mình như trước nữa, cô cảm thấy rất có lỗi và đau lòng. Đã nói sẽ dùng cả đời này để yêu thương con nhưng cô đã không làm được cô không xứng đáng làm một người mẹ.
"Bệnh viện! Cô tính chạy đi như vậy đến bao giờ, tôi đưa cô đi!" – Đôi mày Trương Hàm giãn ra khi nghe được nguyên nhân, nhìn người phụ nữ trước mặt anh có cảm giác cô như một con mèo mẹ lạc mất đứa con nhỏ đang gào thét tìm con trong mưa. Trương hàm vừa nói vừa kéo Hiểu Bạch về phía xe của mình mở cửa và đẩy cô vào trong đó.
Không nói bất kì một lời nào, chiếc xe cứ thế mà lăn bánh nhanh hòa vào dòng xe trên xa lộ, Hiểu Bạch không quan tâm đến chuyện xung quanh mình, sao cũng được, cái quan trọng với cô nhất lúc này chính là nhanh chóng đến được bệnh viện. Trương Hàm liếc nhìn Hiểu bạch đang ngồi bên cạnh, không dấu diếm đi sự lo lắng của mình hai bàn tay của cô nắm chặt vào nhau, gương mặt cô hướng ra cửa.
- Xe vừa dừng lại nơi bãi xe, như chờ đợi từ rất lâu Hiểu Bạch đã nhanh chóng mở cửa xe và chạy đi, đến câu nói cảm ơn cũng không kịp. Nhìn người phụ nữ với trang phục đầu bếp chạy vội, Trương Hạm thở dài ra, bất chợt nhìn về phía ghế ngồi phát hiện chiếc điện thoại Hiểu Bạch đánh rơi trên ghế.
"Tại sao mình lại phải làm những điều nay!!" - Trương Hàm nhướng nhướng mày khó chịu bực dọc bản thân mình, cuối cùng anh cũng cho xe chạy thẳng vào bãi xe.
"Ngọc Nhi sao rồi?" – Hiểu Bạch chạy đến phòng cấp cứu, thấy Ngọc Nhi vẫn còn ngồi đó, giọng cô lạt đi vì lo lắng.
"Không sao rồi, chỉ là sốt cao quá nên đột ngột co giật, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời!" – Ngọc Nhi nhìn thấy Hiểu Bạch hớt hơ hớt hải chạy đến không nỡ trách mắng cô nữa, Ngọc Nhi biết không ai trách cô thì tự bản thân Hiểu Bạch cũng đang tự trách mình rất nặng nề rồi.
"Tạ ơn trời đất!" – Hiểu Bạch nhìn lên trời cảm tạ.
"Tớ muốn gặp con!"
"Giờ bà ngoại đang bên trong với nó, một lát ra phòng thường thì có thể gặp được cậu đừng quá nôn nóng." – Ngọc Nhi nhanh an ủi Hiểu Bạch, cô nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô ấy mà trấn an.
"Cô Ôn! Tôi có việc cần nói!" – Sophia đứng một gốc tiến lên đánh tiếng khiến Hiểu Bạch giật mình, nãy giờ không để ý nên không hề biết cô ta đứng ở đó.
"Cô... Sao cô lại ở đây?" – Nhìn gương mặt mỹ miều của Sophia, trái tim Hiểu Bạch như se thắt lại.
"Mẹ cô điện thoại cho Hải Lý, nhưng anh ấy đang họp nên tôi nghe máy và đến đây!" - Sophia dịu dàng nói, cô ta vẫn đẹp vẫn thanh cao như ngày đầu Hiểu Bạch gặp.
"Xin lỗi đã làm phiền hai người!" - Hiểu Bạch có chút ngoài ý, ấp úng nói, cô không nghĩ mình và người phụ nữ này lại có lúc đối mặt nhau trong tình huống như thế này.
"Không A Ben cũng là con của Hải Lý, cái tôi muốn nói ở đây là nếu có cần gì giúp đỡ tôi sẽ giúp đỡ hết sức! Nếu cô không có khả năng nuôi a Ben, tôi có thể hứa với cô chăm sóc nó như con trai ruột của mình!" – Sophia nhìn thẳng Hiểu Bạch, cô ngừng lại một nhịp để quan sát thái độ của Hiểu Bạch – "Hải Lý rất thương a Ben và tôi cũng rất có cảm tình với a Ben nên..."
"Người đàn bà xấu xa này đã cướp chồng người khác nay còn muốn giành cả con người ta! Cô có phải là con hồ ly chuyển thế không vậy?" – Ngọc Nhi bên cạnh nghe những lời nói của Sophia mà cảm thấy câm phẫn giúp cho Hiểu Bạch, nhịn không được chưa cần cô ta nói hết câu đã sừng cồ lên chửi bới.
"Không! Cảm ơn lòng tốt của cô nhưng con trai tôi tôi có thể chăm sóc tốt, hôm nay điện thoại tôi bị hư nên tắt nguồn nên không biết chuyện, phiền cô đã phải sang tận đây" – Hiểu Bạch ngăn Ngọc Nhi lại, dù cô cũng rất muốn nổi điên lên, rất muốn nhào đến cấu xé người phụ nữ này nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện, dù sao chuyện xấu hổ này cũng không nên phô trương cho mọi người biết.
"Tối thấy..."- Sophia toang lên tiếng nói thêm nữa.
"Và hiện cô có thể ra về và nói với Hải Lý rằng không sao! Con là con của tôi và tôi sẽ không đưa nó cho ai cả! Khi nào cô có con cô sẽ hiểu!" – Hiểu Bạch nhanh chóng cắt ngang câu nói của Sophia, ngụ ý không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa.
"Thôi được! Cô cứ suy nghĩ cho kĩ vậy!" – Mọi người ngồi gần đó vì ồn ào đã chú ý đến đây cũng bắt đầu bàn tán, Sophia dù da mặt có dày đến đâu cũng biết không nên tiếp tục đôi co tại đây, cô ta nhanh chóng quay lưng đi lướt qua người đàn ông bận vest đen đứng gần đó đã quan sát và nghe hết toàn bộ sự việc. Trương Hàm nhận ra Sophia là người gặp anh tuần trước bàn về vấn đề tiệc cưới tháng sau, nhanh chóng mắc xích các sự việc lại với nhau Trương Hàm chợt hiểu vì sao hôm đó Hiểu Bạch lại có thái độ kì lạ như vậy, lại lẫn trốn như vậy!
"Điện thoại cô đánh rơi!" – Giọng nói ôn nhu có phần trầm thấp của Trương Hàm khiến Hiểu Bạch giật mình.
"Giám đốc! ah cảm ơn anh!" – Ngước nhìn Trương Hàm bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng chuyển hướng xuống bàn tay anh, cô hiểu ra lý do, nhận lại điện thoại của mình – "Cảm ơn anh rất nhiều!" – Hiểu Bạch không biết Trương Hàm đến đây từ lúc nào có nghe thấy câu chuyện của cô hay không, chuyện đáng xấu hổ này cô thà để mọi người không ai biết được.
"Đây là?" – Ngọc Nhi ngạc nhiên nhìn người đàn ông lịch lạm đứng bên cạnh Hiểu Bạch tò mò.
"Đó là giám đốc nhà hàng nơi tớ làm, anh ấy cho tớ quá gian đến đây và nhặt giúp điện thoại tớ đánh rơi trên xe!" – Hiểu Bạch nhanh chóng giải thích cho Ngọc Nhi.
"Tôi sẽ duyệt phép cho cô tuần." – Nói xong không đợi xem phản ứng của Hiểu Bạch ra sau, Trương hàm quay lưng và bước đi.
......
"Hiểu Bạch, tôi biết cô đang trong thời gian nghỉ phép nhưng bây giờ không gọi cho cô tôi không biết phải thế nào nữa!" – Giọng quản lý Kim trong điện thoại nghe vô cùng khẩn thiết khiến cho Hiểu Bạch bất giác cũng cảm thấy có chút khẩn trương.
"Sao vậy quản lý Kim? Anh cứ nói!" - Hiểu Bạch đứng trong bếp đang nấu đồ ăn cho a Ben, tay vẫn đang đều đều khuấy.
"Chuyện là chúng ta có một buổi tiệc lớn vào tối nay. Nhưng hiện tại nhà bếp lại bị thiếu nhân lực, bệnh gout của bếp trưởng đột ngột trở nặng nên..." – Quản lý Kim ngập ngừng trong lời nói, quả thật anh cảm thấy rất khó mở lời. mặc khác cũng muốn thăm dò động thái của Hiểu Bạch.
"À..." - Bàn tay đang khuấy cháo đột ngột dừng lại, cô xoay đầu nhìn về phía a Ben, mấy hôm nay cậu nhóc đã khỏe hoàn toàn rồi, không còn sốt nữa ăn cũng nhiều hơn, hiện tại còn đang mãi mê xem phim hoạt hình cùng bà ngoại.
"Cô giúp tôi lần này nếu không thật sự tôi không biết phải thế nào... Có khi bị đuổi việc không chừng!" - Quản lý Kim nhanh chóng nói, thật sự anh cũng biết một người đang nghĩ phép mà bị bắt đi làm thật sự không đúng nhưng hiện anh không còn cách nào để cứu vãn tình hình cả.
"Được tôi sẽ sắp xếp và sẽ sang nhà hàng ngay! Anh đừng quá lo!" – Hiểu Bạch nghe vậy liền đồng ý, đi một buổi chắc cũng không đến nỗi nào, với lại công việc này của cô cũng chính do quản lý Kim giúp đỡ mà có được, giúp người ta một chút cũng là việc nên làm.
Hiểu Bạch nhanh chóng đến bến xe bắt chuyến bus sớm nhất đến nhà hàng. Mọi người nhìn thấy cô xuất hiện vô cùng vui mừng, cười nói hỏi thăm như thành viên trong gia đình lâu ngày mới gặp lại. Nhưng sau đó nhanh như cắt quay trở lại công việc hiện tại của mình là ra sức chuẩn bị các món ăn cho buổi tiệc tối nay, Hiểu bạch đến bên phụ giúp bếp trưởng làm những công đoạn lặt vặt để đỡ đần cho cái tay đang đau nhức của ông. Thời gian cứ thế trôi qua, sau khi buông công việc xong Hiểu bạch có cảm giác cả người mình trở nên rã rời, không còn sức sống nữa.
"Cô đã cố gắng rất nhiều cảm ơn!" – Bếp trưởng nói với Hiểu Bạch.
"Dạ con cần học hỏi nhiều ạ!" - Hiểu Bạch tháo chiếc nón trên đầu mình xuống vừa nhìn nó vừa cười vui vẻ, dù hôm nay thật sự rất mệt nhưng cô cũng có thêm được kinh nghiệm từ bếp trưởng, bên cạnh đó để đền đáp cô ông còn cho cô tự nếm món ăn chính của buổi tiệc.
"Cố gắng lên! Rồi sẽ có ngày cô sẽ làm chủ căn bếp của riêng mình!" - Bếp trưởng hào sảng nói, ông đã có khá nhiều năm trong nghề bếp, nhận không ít học trò nhưng ông chưa từng gặp qua người như Hiểu Bạch, trong cô có đam mê rất lớn đặc biệt có khả năng thiên phú về nêm nếm.
"Dạ!"
"Thôi vào thay đồ đi chúng ta cần mang thức ăn lên trên sảnh nữa buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!" – Hiểu Bạch cười tháo cái tạp dề dính lem luốc đồ ăn để vào cái sọt đồ dơ đứng lên cúi đầu cười đi vào trong.
Hiểu Bạch bận bộ đồ bếp màu trắng tinh, mang chiếc tạp dề ngang hông cũng màu trắng, trong cô thực sự rất nổi bật, đảo một vòng tất cả các món ăn để kiểm tra lần cuối trước khi trở ngược lại vào trong bếp.
"Cô dâu xinh thật nhỉ? Chị đã thấy cô dâu chú rể chưa? Nghe đâu cô dâu giàu lắm!" – Một phụ bếp giúp bưng thức ăn lên khay nói với Hiểu Bạch.
"Chưa chị chưa nhìn thấy!" – Hiểu Bạch cười, tay chỉnh cái khăn cuộc tại cổ cho ngay ngắn. Sau khi xác định tất cả mọi thứ đền đâu vào đấy, hoàn toàn tươm tất, Hiểu Bạch đi vòng ra ngoài, cô cũng tò mò về cô dâu xinh xắn, Hiểu Bạch biết người con gái ai cũng hạnh phúc và xinh đẹp nhất là trong ngày cưới của chính mình!
Mọi thứ xung quanh Hiểu Bạch như tối sầm lại, bức ảnh cô dâu chú rể hạnh phúc ôm nhau tạo dáng như là hàng ngàn mũi kim nhọn đang đâm vào trái tim của Hiểu bạch, cô không hiểu tại sao ông trời lại trớ trêu với mình như vậy. Cô không hiểu vì sao mình lại bất hạnh đến như vậy! Chính tay mình chuẩn bị buổi tiệc cưới cho chính chồng của mình, chính tay mình lại lo toang mọi việc cho ngày cưới của anh ta như vậy. Hiểu bạch cảm thấy chua xót, chua, đau từ tận cùng bên trong, toàn thân cô như không còn chút sức lực nào cả nó trở nên bất động, ánh mắt cô không muốn nhìn nhưng lại cứ dán mắt vào đó, nước mắt không muốn rơi nhưng vẫn cứ tuông trào.
"Cô làm gì ở đây!?" – Một giọng nam trầm phát ra phía sau lưng Hiểu bạch, có chút lo lắng có chút tức giận, nhưng Hiểu Bạch vẫn đứng im đó, cô vẫn bất động thanh sắc, bên trong cô mọi chuyện như dừng lại, mọi việc như đang bị đóng băng như chính suy nghĩ tâm hồn trái tim cô.
"Tôi hỏi cô đang làm gì ở đây? Tôi đã cho cô nghỉ phép rồi cơ mà!" – Không thấy Hiểu Bạch có ý trả lời, khóe mắt Trương Hàm giần giật tỏ ý mất kiên nhẫn.
"Vì sao? Vì sao lại là tôi!" – Hiểu Bạch mắt vẫn dán vào bức ảnh cưới hạnh phúc kia, môi cô mấp máy nhẹ nhàng như những đóa hoa.
"Đi!" – Trương Hàm nhìn thấy bóng dáng cô dâu và chú rể đang tiến ra cổng chuẩn bị đón khách, anh liền cầm cổ tay của Hiểu Bạch kéo đi khỏi đó. Hiểu Bạch ngoan ngoãn cứ thể đi theo phía sau Trương Hàm, anh đứng cô đứng, anh đi cô đi, như một người vô hồn, trong đầu cô bây giờ chỉ là những thứ mờ ảo, mọi thứ nó như một giấc mơ không có thật nếu như không cảm nhận được chính nổi đau co thắt trong lòng ngực tưởng chừng như sắp chết thì quả thật Hiểu Bạch đã nghĩ đây chỉ là một giấc mơ.