Vợ Nhà Người Ta

chương 14: anh cứ tự nhiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi lúc đó không làm chủ được bản thân, mở tung cánh cửa xông vào phòng làm việc của chủ nhiệm.

Chủ nhiệm và bác sĩ nhìn thấy tôi đột ngột xuất hiện thì đều có chút sững sờ.

“Tại sao con tôi không bị bệnh mà các người lại muốn hành hạ nó, đứa nhỏ như vậy mà các người cho nó nằm viện, ngày ngày truyền dịch, các người quá đáng lắm rồi!” Tôi gào lên.

“Không phải như vậy đâu, Cô Đào, sức khoẻ của đứa bé có chút vấn đề nhỏ, quả thực cũng phải cần chữa trị, cho nên truyền dịch không phải là đang hành hạ bé đâu, là thật sự đang chữa trị.” Bác sĩ vội vàng giải thích.

“Vậy tỷ tiền chữa bệnh, chắc là do các người thêu dệt lên đúng chứ? Anh có biết vì cái tỷ đó mà suýt chút nữa đã ép tôi điên rồi không? Hoa Tử Việt rốt cuộc cho các người bao nhiêu tiền, để cho các người thêu dệt ra chuyện như vậy để hại tôi?”

Tôi càng nói càng kích động, càng nói càng ấm ức. Đã gần nửa tháng trôi qua kể từ ngày con bị bệnh nặng, tôi sống còn không bằng chết. Nhưng tất cả vậy mà đều là giả. Bé con không có bệnh nặng gì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng bọn họ dựa vào đâu mà chỉnh người khác như vậy?

Hai người vừa nghe tôi nhắc đến Hoa Tử Việt thì biểu cảm trên mặt càng thêm hoảng loạn. Trao đổi ánh mắt với nhau một cái, chủ nhiệm trừng bác sĩ, bác sĩ vội vàng giải thích: “Là như vầy, Cô Đào, không có liên quan gì đến Tổng giám đốc Hoa hết, là tôi đã chẩn đoán sai. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô.”

Những dày vò tôi đã phải chịu đựng trong những ngày này, há có thể trả bằng một câu xin lỗi của anh ta sao? Vì tỷ, tôi thậm chí còn đi bán mình nữa…

“Tôi phải kiện các người, tôi phải vạch trần chuyện bệnh viện Hoa Đông làm giả lừa gạt bệnh nhân ra ngoài, tôi phải khiến cho tất cả người ở thành phố Sài này biết bệnh viện Hoa Đông các người có một đám bác sĩ không có y đức.” Tôi dữ dằn vứt lại một câu, rồi quay người đi.

Hai người nhìn thấy thái độ tôi cứng rắn, cũng không nói gì nữa. Sau đó tôi nhìn thấy chủ nhiệm lấy di động ra gọi điện thoại, chắc chắn là tìm chủ nhân để bẩm báo rồi.

Tôi bế Tiểu Phong lên, đi ra khỏi bệnh viện. Tuy bị gạt rất tức giận, nhưng sức khoẻ Tiểu Phong không sao, quả thật là một chuyện tốt rất lớn.

Vừa đến cửa bệnh viện, Tưởng Thần Long liền đi tới: “Cô Đào, anh tư đã đến rồi, anh ấy đang từ sân bay tới, bảo tôi bây giờ đưa cô đến cục dân chính đợi anh tư.”

“Sao anh biết tôi ở bệnh viện?”

“Cô một mình đưa đứa nhỏ ra ngoài, người làm nói với anh tư, anh tư liền bảo tôi qua đây coi sóc cô một chút, mong Cô Đào đừng để bụng.” Tưởng Thần Long nói.

“Anh nói với Hoa Tử Việt, tôi không đến cục dân chính nữa, anh ta sai khiến người của bệnh viện gạt tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh ta! Còn nữa, mong anh đừng có đi theo tôi!”

Nhưng Tưởng Thần Long vẫn đi theo: “Cô Đào, xin cô đừng làm tôi khó xử, là anh tư bảo tôi bảo vệ cô.”

“Vậy anh cứ tự nhiên.” Tôi vứt lại một cai, vẫy tay bắt một chiếc taxi.

Lên xe taxi, tài xế hỏi tôi đi đâu, tôi nhất thời không trả lời được. Tôi và Ngô Hạo ly hôn rồi, căn nhà lúc đầu không về được. Biệt thự của Hoa Tử Việt càng không thể về được, không ngờ đi quanh một vòng, tôi vẫn không có nhà để về.

Đáy lòng chợt chua xót, đôi mắt tôi nóng bừng, vội vàng quay đầu đi, không để cho con nhìn thấy nước mắt của tôi.

“Mẹ ơi, chú Tưởng nói chú Hoa về rồi.” Tiểu Phong ở bên cạnh yếu đuối nói.

Đứa bé này thông minh, thằng bé biết tôi đang tức giận, cho nên không dám trực tiếp nói là thằng bé muốn gặp Hoa Tử Việt, chỉ khéo léo mà nhắc nhở tôi.

Trong lòng tôi càng buồn bã hơn. Bé con quá nhỏ, căn bản không hiểu thế giới của người lớn, tôi cũng không có cách nào giải thích được.

Nói cách khác, cho dù thằng bé có thể hiểu, tôi cũng sẽ không nói với nó, để nó cùng buồn. Cho nên đối diện với sự nhắc nhở của thằng bé, tôi thật sự không biết phải trả lời thế nào nữa.

“Này, cô rốt cuộc là muốn đi đâu vậy?” Tài xế taxi lại hỏi.

Tôi chỉ đành nói địa chỉ của ký túc xá nhân viên của trung tâm thương mại.

“Chắc cô không phải chuốc rắc rối gì rồi đó chứ? Đằng sau có một chiếc Audi màu đen cứ theo sau chúng ta.” Tài xế nói.

Đó là xe của Tưởng Thần Long. Anh ta không ngăn cản tôi, chỉ mãi đi theo.

Một lúc sau, điện thoại vang lên, là Hoa Tử Việt gọi đến.

Giọng anh bình tĩnh: “Bảo tài xế tìm một chỗ ở phía trước đừng lại. Đừng làm đứa nhỏ sợ.”

Tôi còn chưa trả lời, Tiểu Phong đột nhiên kinh hỉ: “Xe của chú Hoa!”

Tôi quay đầu nhìn, chiếc Porsche ở bên cạnh đang chạy song song với xe taxi, cửa sổ bị hạ xuống, Hoa Tử Việt giơ điện thoại vẫy vẫy với bên này.

Trong lòng tôi thở dài, Tiểu Phong thậm chí còn có thể nhận ra xe của anh. Có thể thấy Hoa Tử Việt đối với Tiểu Phong quan trọng đến thế nào, nếu như tôi đoạn tuyệt với Hoa Tử Việt, đứa trẻ làm sao có thể nỡ?

Tôi chỉ đành bảo tài xế ngừng xe ở phía trước, xe của Hoa Tử Việt cũng dừng lại. Tôi còn đang trả tiền xe, Tiểu Phong đã mở cửa xuống xe, đi về phía chiếc xe đằng sau.

Khi tôi bước xuống xe, nhìn thấy Hoa Tử Việt đã nhấc bé con lên cao cao, Tiểu Phong cười vui vẻ cực kỳ.

Tôi đứng ở đó, nhìn người đàn ông khiến tôi không thể nhìn thấu này, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lúc này, Hoa Tử Việt nói gì đó với Tiểu Phong, Tiểu Phong ngoan ngoãn để cho Tưởng Thần Long bế đi, sau đó Hoa Tử Việt đi về phía tôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio