Vợ Nhà Người Ta

chương 29: chẳng lẽ chỉ biết bắt nạt phụ nữ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi chưa kịp trả lời thì lại bị anh ta túm mang trở về.

Sức lực của anh ta rất lớn, bước chân lại dài, tôi vùng vẫy không được, giống như là kéo một con chó chết rồi đi về.

“Người đó đã hãm hại tôi, không thể thả hắn ta đi được.” Tôi kêu gào.

“Ngậm miệng lại!” Anh ta lạnh lùng nói: “Một người phụ nữ lại chạy đến chỗ như vậy để gây sự, con mẹ nó cô bị điên rồi đúng không?”

“Tôi theo dõi người kia nên mới đến đây, trên tay của hắn ta có vết thương mà tôi đã cắn… Anh thả tôi ra đi, tôi phải tìm bằng được hắn ta, đồ khốn nạn, tôi không thể tha cho hắn ta được…”

Tôi còn chưa nói xong thì miệng đã bị che kín lại: “Im miệng. Cô muốn để cho những người này đều nhớ kỹ cô, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể tìm cô gây phiền phức? Để cho anh Long xử lý là được rồi. Thật là ngu ngốc!”

Anh ta kéo tôi đi ra khỏi con hẻm nhỏ, mở cửa xe ra rồi nhét tôi vào trong xe.

“Sau này xảy ra chuyện như thế này, cô cứ trực tiếp gọi điện thoại cho anh Long là được rồi, không cần phải tự mình dính vào, những người này rất nguy hiểm, cô có biết không hả? Thật sự ngu ngốc mà!”

Mặc dù là anh ta đang mắng, nhưng mà tôi lại nghe được anh ta thật sự đang quan tâm tới tôi.

“Nếu như chúng tôi đến chậm một bước thì cô phải làm sao bây giờ đây? Bệnh thần kinh.” Anh ta tiếp tục mắng.

“Không phải là tôi đã chia sẻ vị trí cho anh rồi hay sao, tôi biết là anh sẽ đến mà, không phải là anh cứ vênh váo ngất trời không có chuyện gì có thể làm khó được anh tư sao, chẳng lẽ chỉ biết bắt nạt phụ nữ?”

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, khóe môi giật giật, sau đó lại lắc đầu, giống như là khinh thường khi phải cãi lộn với tôi, nghiêng đầu qua mình về phía ngoài cửa sổ.

Rồi lại giống như rất không cam tâm, buồn bực xoay đầu lại: “Tôi ức hiếp phụ nữ lúc nào? Con mẹ nó chứ, tôi ức hiếp phụ nữ lúc nào?”

“Anh đã bắt nạt tôi.” Tôi nói thẳng.

“Cô và Tần Trì dan díu với nhau, cắm sừng tôi, còn nói tôi ức hiếp cô? Tôi còn chưa giết cô, xem như tôi đã khách khí với cô rồi.”

Lúc nói ra lời này, anh ta nghiến răng nghiến lợi, có thể nhìn ra được anh ta thật sự rất hận.

Đối với một người không ai bì nổi giống như là anh ta mà nói, bị người khác cắm sừng đương nhiên hận đến thấu xương, ở một góc độ khác, tôi thật sự có thể hiểu được cơn tức giận của anh ta, nhưng mà tôi đâu có cắm sừng anh ta đâu.

Lúc tôi đang muốn nói gì đó, điện thoại của anh ta lại vang lên, anh ta nhận điện thoại, sau đó khởi động xe.

Tôi ngồi ở bên ghế cạnh tài xế, len lén nhìn gò má của anh ta một chút, anh ta vẫn còn rất tức giận, trong lòng của tôi suy nghĩ có cần phải giải thích với anh ta hay không, nếu như tôi giải thích rồi anh ta sẽ nghe hay không đây?

Người này luôn luôn tự cho là đúng, cảm thấy nếu như tôi nói ta thì anh ta sẽ không tin tôi, trừ phi chính anh ta điều tra rõ ràng chân tướng của sự việc.

“Rốt cuộc thì người đó đã làm gì cô mà cô phải theo dõi hắn ta một đường đi tới nơi này?” Anh ta bỗng nhiên hỏi tôi.

“Tôi nói thì anh sẽ tin sao?”

“Cô cứ nói trước đi.” Anh ta trở nên mất kiên nhẫn.

“Ngày hôm đó tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói là Tiểu Phong đang ở trong tay của bọn hắn, kêu tôi chạy đến nghĩa trang liệt sĩ trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Sau đó tôi gọi điện thoại cho anh, lại gọi cho anh Long, nhưng mà không thể kết nối được với điện thoại của hai người…”

“Ngày nào?” Anh ta cắt ngang lời tôi.

“Đó là một buổi chiều mưa lớn.”

“Ngày hôm đó tôi đã đến vùng nông thôn để khảo sát một dự án nông nghiệp, tín hiệu ở chỗ đó không tốt lắm.”

“Tôi lo lắng cho cho sự an toàn của Tiểu Phong, muốn đi ra ngoài, nhưng mà anh đã dặn dò với người giúp việc không để cho tôi đi ra ngoài, tôi không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ leo tường ra ngoài. Sau đó tôi chờ xe ở bên ngoài, trùng hợp gặp được Tần Trì, nhưng mà tôi lại không biết anh ta, là do tôi đã chạy ra giữa đường ép buộc chặn xe của anh ta lại.”

Hoa Tử Việt không nói gì, hình như là đang phân tích lời nói của tôi là thật hay giả.

“Sau đó tôi đến nghĩa trang liệt sĩ, trời mưa càng lớn hơn, có mấy người lao ra ngoài, bọn họ đá vào bụng của tôi, tôi ngất đi. Sau khi tỉnh lại thì tên súc sinh kia muốn cưỡng hiếp tôi, sau đó Tần Trì xuất hiện, nhưng mà lúc đó tôi cũng không biết anh tên là Tần Trì, càng không biết anh ta chính là kẻ thù của anh.”

“Quần áo của tôi bị xé rách, cho nên anh ta đã cởi áo sơ mi cho tôi mặc vào, tôi đi không được, cho nên anh ta ôm tôi ra khỏi nghĩa trang. Nhưng tôi không ngờ đến, một màn này lại bị người khác chụp được, về phần qua đêm là do tôi nằm ở trong bệnh viện, anh có thể đi bệnh viện để xem thật giả.”

“Sau đó anh ta đưa tôi về nhà, tôi muốn trả lại tiền thuốc men cho anh ta, liền hỏi tên của anh ta. Vốn dĩ anh ta không chịu nói cho tôi biết, nhưng mà tôi vẫn cứ cố chấp yêu cầu, anh ta nói anh ta tên là Trì, chuyện chính là như vậy.”

Hoa Tử Việt vẫn không nói chuyện, tôi nhìn anh ta một chút, phát hiện ra sắc mặt của anh ta xanh ngắt.

“Anh lại không chịu tin tưởng tôi, tôi cũng không có cách nào khác.” Tôi bổ sung thêm một câu, cũng không nói gì nữa.

“Lúc Tần Trì cứu cô, hắn ta có ra tay với mấy người đó không?” Hoa Tử Việt hỏi.

Tôi nhớ lại một chút: “Không có, vừa gặp anh ta thì mấy người đó liền chạy rồi.”

“Ngu ngốc! Chẳng lẽ cô không cảm thấy những chuyện này là do một mình Tần Trì sắp đặt hay sao? Hắn ta giết con của tôi, còn để cô mang ơn với hắn ta.” Hoa Tử Việt căm hận nói.

“Đúng không? Nhưng mà nhìn anh ta cũng không giống như là người như vậy.”

“Cô ngốc như vậy, làm sao có thể biết được giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán.” Anh ta tức giận nói: “Tần Trì, anh đã làm mất con của tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

Nói xong, tay hung hăng đánh trên tay lái.

Nghe thấy Hoa Tử Việt nói như thế này, tôi bỗng nhiên cảm thấy cũng không phải là không có loại khả năng này, nếu như thật sự là như thế này, vậy cái tên Tần Trì quá là đáng sợ.

Lúc này điện thoại của Hoa Tử Việt lại vang lên một tiếng, hình như là âm thanh của mes, một tay anh ta cầm tay lái, một cái tay khác mở điện thoại rồi nhìn một chút. Tôi cũng liếc nhìn theo, hình như là chia sẻ vị trí, Hoa Tử Việt tăng nhanh tốc độ.

Chiếc xe của Hoa Tử Việt chạy vào khu nhà kho nằm ở phía tây trạm xe lửa ở thành phố Sài, vị trí ở phía tây ngoại ô, xe chạy thẳng đến một nhà kho cực kỳ lớn.

Xe còn chưa dừng hẳn, tôi là nhìn thấy một người đàn ông bị bị trói lại quỳ ở trên mặt đất, chính là cái tên khốn nạn bị tôi cắn bị thương ở tay.

Tưởng Thần Long đứng ở bên cạnh hút thuốc, thấy xe của Hoa Tử Việt đến, có đèn em chạy ra mở cửa xe.

“Anh tư, chị dâu.” Mấy tên đàn em cúi người gật đầu.

Bọn họ không gọi là “cậu chủ”, cũng không gọi là “mợ chủ”, bọn họ gọi anh và chị dâu, có mùi vị đặc trưng của giang hồ.

Hoa Tử Việt liền nghiêm mặt, chỉ chỉ tên đàn ông đang co ro dưới mặt đất giống như là một con chó: “Là hắn ta?”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Chính là hắn ta, trên tay của hắn ta có một vết thương do tôi đã cắn.”

Trong mắt của Hoa Tử Việt hiện lên một nét âm tàn: “Đánh gãy một chân trước đi rồi lại hỏi.”

Đàn em ở bên cạnh giơ ống thép trong tay lên, đập vào chân trái của cái tên khốn nạn nằm ở dưới mặt đất, tôi nghe thấy âm thanh hét lên giống như mổ heo phát ra từ hắn ta.

Người ở bên dưới mang một cái ghế đến, Hoa Tử Việt tự mình ngồi xuống, sau đó lại đứng dậy, ra hiệu cho tôi ngồi.

Tôi không ngồi, ở trước mặt người của anh ta mà tôi ngồi để anh ta đứng, cảm giác không cho anh ta mặt mũi, cho nên mọi người đều đứng đó.

“Ai đã sai bảo cậu?” Hoa Tử Việt đi qua, đạp lên trên tay của cái tên khốn nạn đó, cái tên khốn nạn đó lại gào lên.

“Là Tần Trì đã kêu bọn tôi làm, xin anh tư tha mạng.”

Hoa Tử Việt quay đầu lại nhìn về phía tôi, hàm ý trong đó chính là tôi nói không sai đúng không, cái người phụ nữ ngu ngốc này có phải đã mắc mưu của người khác rồi không.

Mặc dù là người kia nói là Tần Trì, nhưng tôi lại không quá tin tưởng, bởi vì tôi là người trong cuộc, lúc đó biểu hiện của Tần Trì không giống như là đang diễn kịch.

“Tìm thêm những người khác đã tham gia vào, đánh cho tàn phế rồi gửi qua cho Tần Trì.”

Hoa Tử Việt nói xong liền quay đầu đi về phía của chiếc xe.

Đi được vài bước rồi lại nhìn tôi đang sửng sờ, anh ta đi tới nhẹ nhàng kéo tay của tôi: “Đi thôi, người đã ức hiếp cô, nhất định sẽ khiến cho hắn ta trả giá đắt.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio