Nói chuyện với Mã Ba xong, tâm trạng tôi rất tốt, gọi xe về Phong Lâm biệt uyển.
Tôi tin Mã Ba sẽ gọi điện thoại cho tôi, vì đề nghị tôi đưa ra cho anh ta, đối với anh ta mà nói là lựa chọn tốt nhất.
Đêm nay tôi ngủ vô cùng yên ổn, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn điện thoại, có ba cuộc gọi nhỡ, đều là Mã Ba gọi tới.
Điện thoại gọi lúc một giờ sáng, buổi tối tôi ngủ liền chỉnh điện thoại sang im lặng, cho nên không nghe thấy.
Tôi nhìn thời gian, bây giờ mới sáu giờ rưỡi, vốn muốn gọi lại, nhưng suy nghĩ Mã Ba trễ vậy vẫn chưa ngủ, giờ này có thể là đang ngủ. Gọi tới đánh thức anh ta không tốt, thế là không gọi.
Ăn sáng xong, tôi nhận được điện thoại của một công ty gọi tới, hẹn tôi mười giờ đi phỏng vấn, tôi thay quần áo xong, đang chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, điện thoại vang lên, là Mã Ba gọi tới.
Tôi nhận điện thoại: “Anh Mã, anh nghĩ thông rồi?”
“Xin hỏi là Đào Mộng Thần sao?” Đối diện là giọng đàn ông trầm, không giống giọng Mã Ba.
“Là tôi.” Tôi đáp.
“Tôi là Triệu Chí Bằng của đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát khu Song Lâm thành phố Sài, chúng tôi đang ở cửa tiểu khu nhà cô ở đường Song Kiều, mời cô đi ra một chút. Chúng tôi có vài việc cần cô phối hợp điều tra.” Đối phương nói.
Tôi mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ, đội cảnh sát hình sự sao lại dùng điện thoại của Mã Ba gọi cho tôi?
“Chào anh cảnh sát, tôi bây giờ đang ở Phong Lâm biệt uyển, không ở đường Song Kiều. Xin hỏi các anh tìm tôi có việc gì?”
“Được, tôi lập tức sắp xếp đồng nghiệp ở gần đó đến đón cô, cảm ơn cô phối hợp. Đồng nghiệp của tôi tới sẽ liên lạc với cô.” Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi cầm điện thoại ngây ngốc, đội cảnh sát hình sự tìm tôi làm gì?
Nhưng mới vài phút trôi qua, điện thoại tôi lại reo lên, là số lạ, nói thuộc đội cảnh sát hình sự, họ đang ở cửa tiểu khu, kêu tôi đi ra.
Chuyện này xem như cho tôi thể diện rồi, nếu họ lái xe cảnh sát vào, những hộ khác trong biệt thự thấy tôi bị dẫn lên xe cảnh sát, nhất định sẽ đoán trong nhà Hoa Tử Việt xảy ra chuyện lớn.
Tôi cầm túi xách, nhanh chóng đi tới cửa khu biệt thự, quả nhiên có một chiếc xe cảnh sát đang nháy đèn chờ ở đó, sau khi đối phương trình giấy chứng nhận, tôi lên xe cảnh sát.
“Anh cảnh sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi một cảnh sát trẻ tuổi.
“Về đội rồi nói đi. Chúng tôi không tiện nói ở đây.” Đối phương thận trọng nói.
Suy nghĩ người ta làm việc có quy định nhất định, tôi cũng không hỏi nhiều nữa.
Đến cục cảnh sát, tôi được dẫn tới một căn phòng, ngồi hai phút, một nam cảnh sát cao to đẹp trai dẫn theo một nữ cảnh sát trẻ bước vào.
“Tôi là Triệu Chí Bằng, đây là đồng nghiệp của tôi Trương Dung, chúng tôi bây giờ có vài chuyện cần hỏi rõ cô, chúng tôi sẽ ghi âm và quay phim lại quá trình này, giải thích với cô trước ở đây.” Cảnh sát đẹp trai nói.
Tôi nhìn bảng tên treo trước ngực anh ta, chức vụ là phó đội trưởng, anh ta chính là người dùng điện thoại của Mã Ba gọi cho tôi.
Tôi gật đầu, ý bảo đồng ý.
Triệu Chí Bằng nhìn nữ cảnh sát làm công việc ghi chép, ý bảo bắt đầu.
“Xin hỏi Cô Đào, cô quen Mã Ba sao?” Triệu Chí Bằng hỏi.
“Quen.” Tôi lập tức trả lời, sau đó lại bổ sung: “Vừa quen.”
“Hai người có quan hệ gì?” Triệu Chí Bằng hỏi.
Tôi do dự một lát, muốn nói là bạn, nhưng hình như không đến mức, muốn nói là kẻ thù, hình như cũng không tới mức đó.
Quan hệ giữa tôi và Mã Ba thực sự không dễ biểu đạt, hơn nữa nếu muốn nói rõ, lại cực kỳ khó khăn, trong đó dính líu tới Cao Kiều còn có Hoa Tử Việt.
“Không có quan hệ, chỉ là một người quen biết.” Tôi nói: “Anh ta sao rồi?”
Triệu Chí Bằng và cảnh sát ghi chép nhìn nhau: “Cô không biết?”
“Không biết, anh ta rốt cuộc làm sao?” Tôi càng thêm bất an.
“Anh ta chết rồi.” Triệu Chí Bằng nói.
Tôi luôn bất an, cũng mơ hồ đoán được Mã Ba hẳn đã xảy ra chuyện, nhưng tôi không nghĩ tới, anh ta lại chết rồi.
“Anh ta chết rồi? Sao có thể như vậy? Sao lại chết chứ?”
“Tai nạn xe. Tình huống hiện tại mà chúng tôi biết được là Mã Ba bắt cóc một cô gái tên Cao Kiều, dùng để uy hiếp, sau đó lái xe của Cao Kiều chuẩn bị chạy trốn, vì tốc độ xe quá nhanh, tông phải rào chắn trong hẻm ở ngoại ô, anh ta tử vong tại chỗ, Cao Kiều cũng bị thương nặng, bây giờ đang cấp cứu. Chuyện này xảy ra vào hai giờ rưỡi sáng. Mà trước khi chuyện này xảy ra, Mã Ba từng gọi vài cuộc điện thoại, trong đó có số điện thoại của cô, chúng tôi cũng điều tra mới biết đây là số của cô, không sai chứ?”
Đầu tôi nổ ầm, nhất thời vô cùng hỗn loạn, quên cả trả lời câu hỏi của Triệu Chí Bằng.
“Cô Đào, cô không phải muốn phủ nhận Mã Ba từng gọi điện thoại cho cô chứ? Chúng tôi có chứng cứ.” Triệu Chí Bằng nhắc nhở.
“Không, tôi không phủ nhận. Anh ta quả thực từng gọi điện cho tôi vào rạng sáng, tôi chỉnh điện thoại im lặng để ngủ, sáng nay tôi mới thấy.”
“Anh ta gọi điện thoại cho cô làm gì? Cô nói hai người có quan hệ bình thường, tại sao anh ta rạng sáng gọi cho cô?” Triệu Chí Bằng nhìn tôi hỏi.
Tôi nhất thời không biết giải thích thế nào, vì tôi cũng không biết Mã Ba gọi điện thoại cho tôi rốt cuộc là muốn nói gì với tôi, còn gọi trễ như vậy.
“Xin lỗi anh, tôi không nhận điện thoại, tôi có thể cho anh xem điện thoại, đều là gọi nhỡ. Cho nên tôi cũng không biết anh ta tìm tôi rốt cuộc là làm gì. Tôi không cách nào trả lời câu hỏi của anh.”
“Cô Đào, Mã Ba đêm khuya gọi điện thoại cho cô, tôi tin không thể không có nguyên nhân nào, hơn nữa cô cũng không thể nào không đoán được tí gì. Tôi không tin hai người không có quá nhiều qua lại, mà một người trong đó lại gọi cho người còn lại? Cô có thể nói một chút hai người gần đây có tiếp xúc không, giữa hai người có xảy ra chuyện gì không không?”
Rất rõ ràng, Triệu Chí Bằng đang hoài nghi tôi nói dối. Làm cảnh sát, nghi ngờ của anh ta đương nhiên cũng hợp lý.
“Cảnh sát Triệu, tôi và Mã Ba thật sự chỉ là quen biết bình thường. Tôi và anh ta quả thực có chút qua lại riêng tư, nhưng tôi không tiện nói ra, vì dính líu tới chuyện riêng của người khác. Hơn nữa chuyện này, các người không ngại thì trực tiếp hỏi cô Cao, cô ấy có thể nói rõ hơn.”
Hai cảnh sát lại nhìn nhau, sắc mặt Triệu Chí Bằng rõ ràng hơi tức giận, anh ta cho rằng tôi không phối hợp.
Thực ra không phải tôi không muốn phối hợp, chuyện nay dính líu tới nhà họ Hoa, nếu tôi nói ra, quá phức tạp, cũng không phải một hai câu là nói rõ.
Nhà họ Hoa là gia tộc lớn, Hoa Tử Việt cũng có tiếng tăm, tôi không thể tùy tiện nói chuyện liên quan tới anh. Nếu muốn nói, cũng là Cao Kiều nói hợp lý hơn.
“Cô Đào, phối hợp cơ quan công an phá án là nghĩa vụ của mỗi công dân.” Triệu Chí Bằng lại nhắc nhở.
Tôi đang chuẩn bị nói gì đó, lúc này lại có người đi vào, nói với Triệu Chí Bằng: “Lục cục tới rồi, nói muốn gặp Đào Mộng Thần.”
Triệu Chí Bằng nhìn tôi: “Cô Đào thật sự là phu nhân nhà giàu, cả phó cục trưởng Lục của chúng tôi cũng kinh động…”
Còn chưa nói xong, cửa lại bị đẩy mở, một người đàn ông trung niên hơi mập mặc trang phục bình thường bước vào. Hai cảnh sát đều đứng dậy, gọi Lục cục.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Các người ra ngoài đi, vụ án này tôi xem một chút.”
Triệu Chí Bằng và nhân viên ghi chép nhìn nhau, chỉ đành ra ngoài.
“Bà Hoa phải không? Bà có thể đi rồi.” Lục cục nói.
Tôi có chút sững sốt, vị phó cục trưởng này tới chính là để thả tôi đi? Tôi có thể đi dễ dàng như vậy?
“Vụ án này không liên quan tới bà Hoa, bà có thể đi rồi. Anh Hoa đang ở ngoài đợi bà.” Phó cục trưởng Lục cười nói.
Thì ra là Hoa Tử Việt tới, năng lực thực sự không nhỏ, trực tiếp kêu phó cục trưởng tới thả người.