Suốt hai tháng ròng rã theo đuổi cô cuối cùng nàng cũng đã được cô đồng ý làm bạn với nàng. Kể từ khi cô đồng ý làm bạn thì không một ngày nào mà nàng không chạy đến gặp cô cả, vừa làm xong là lập tức nàng sẽ chạy đi tìm cô. Đến nỗi Vũ Phong không cần nghĩ cũng có thể biết được là Hắc Vân đang ở đâu.
"Sao chị cứ ở lì nhà tôi vậy. Bộ chị không có nhà hả"
Cô bưng thức ăn từ trong bếp đi ra, còn nàng thì đang ngồi sẵn đó để đợi cô nấu xong. Việc hai người ngồi ăn như thế này thì quá quen rồi, vì dường như ngày nào nàng cũng qua nhà cô ăn sáng tối cũng chạy qua nhà cô. Bữa trưa thì thỉnh thoảng mới chạy đến chỗ cô được.
"Hử! Cái này phải để chị hỏi em mới đúng. Bộ em không có nhà hay sao mà lại cứ chuyển hộ khẩu vào tim chị vậy."
Nàng vừa nói vừa nhìn cô cười cười. Cô nghe xong mang tai đỏ cả lên ngượng ngùng. Mặc dù cô thường hay nghe mấy câu tương tự của nàng nhưng vẫn không thể nào hết ngượng được.
"Chị lo ăn đi mà đi làm h rồi"
"Dạ dạ"
Hắc Vân nhìn cười khà khà rồi cũng chuyên tâm vào việc ăn của mình. Thức ăn trên bàn đầu được nàng cho hết vào trong bao tử, sau khi đánh chén một bữa no nê nàng nằm dài ra ghế vui vẻ xoa xoa cái bụng căng tròn của mình. Lily nhìn thấy nàng vui vẻ ăn đồ do mình nấu như vậy trong lòng thật sự rất vui và hạnh phúc. Nàng đang ngồi thưởng thức sự thoải mái thì đột nhiên điện thoại reo lên. Nhìn thấy Vũ Phong gọi nàng lập tức nghe máy. Vì đây là số chỉ khi có chuyện khẩn cấp anh mới dùng để gọi cho nàng.
"Alo, có chuyện gì"
"Lão đại! Trong tổ chức lại có vấn đề rồi ngài đến đây nhanh đi"
"Uk, tao biết rồi"
Nàng lập tức đứng dậy lao thẳng ra khỏi căn hộ. Trước khi đi cũng không quên nói vọng lại với cô một tiếng.
"Chị đi làm đây. Em ở nhà nhớ ngoan đấy"
Nói rồi chạy mất hút đi. Cô đang rửa bát bên trong thấy nàng đi ngấp ngáp như vậy cũng thấy hơi lo. Nàng lập tức lao xe thật nhanh đến trung tâm của tổ chức. Bọn đàn em đứng ở ngoài thấy nàng lập tức cúi đầu. Nàng được một tên đàn em dẫn đến chỗ của Vũ Phong. Nàng khá kinh ngạc bởi anh đang được mấy đứa khác băng bó cho cánh tay đầy máu, bên cạnh đó cũng có mấy tên khác bị thương nặng hơn.
"Mày bị làm sao đây"
Nàng đến gần chỗ của anh quan sát một lúc rồi cũng nhìn qua bọn đàn em bị thương còn lại.
"Em cùng mấy đứa kia đi lấy hàng, lúc đang giao dịch thì có một nhóm cảnh sát ập vào bắt. Có cả bọn SEAL cũng ập vào nữa, bọn em đọ súng với bọn nó một hồi. Tuy bên ta không có ai chết nhưng bị thương thì khá nặng. Chuyến hàng cũng mất luôn rồi"
Nàng đứng đó nghe mọi chuyện trong lòng thấy rất là phẫn nộ. Lông mày đã dính chặt vào nhau.
"Chúng mày băng bó vết thương cho nó đi"
Nói rồi nàng quay lưng bước đi trong đầu có rất nhiều việc suy nghĩ.
-------nhà cô --------bg-ssp-{height:px}
Cô đang ngồi trên ghế chơi với con mèo thì ngoài cửa có tiếng chuông cửa phát lên. Cô ra mở cửa thì thấy ba thanh niên tuấn tú khuân mặt sáng ngời đứng đó.
Peter tươi cười đứng trước mặt cô.
"Cô vẫn khoẻ chứ Lily"
"Tôi khoẻ mà mọi người vào bên trong đi"
Ba người đi vào bên trong và ngồi tất trên ghế sofa, Lily đi vào bên trong lấy nước rồi cùng lúc đó ngồi xuống ghế.
"Ửa! Homl tay của anh bị sao kia"
"À không sao vết thương nhỏ thôi"
"Thực ra thì lúc nãy chúng tôi có tập kích một vụ vận chuyển ma túy và đã đọ súng với bọn chúng một trận nên Homl mới bị thương."
Harry ngồi một bên kể lại sự việc cho cô biết. Cô nghe xong rất tức giận.
"Sao các anh không gọi tôi đi cùng bộ tôi không phải người của đội SEAL hay sao"
"Tại lúc đó gấp rút quá nên chúng tôi không gọi hơn nữa chúng tôi cũng đâu có sao, chỉ tiếc là để bọn chúng chạy thoát rồi thôi"
Cô thật sự vẫn rất giận bởi ba người đấy đi làm nhiệm không nói cho cô biết.
"Mà bên kia đã cung cấp cho chúng ta một vài thông tin về KIX rồi"
"Họ đưa những thông tin gì"
"Họ nói rằng họ đã liên kết rất nhiều các tổ chức và các đội đặc nhiệm FBI của các nước khác rồi, nhưng vẫn không thể nào tìm được bất cứ thông tin gì về người đứng đầu của KIX cả. Có rất nhiều nguồn tin cho rằng đó là một người phụ nữ trẻ, cũng có bên nói đó là một ông già hay một tên thanh niên, và người đó cũng rất là tàn ác thủ đoạn thì vô cùng tàn khốc . Tất cả để là tin đồ không rõ nguồn gốc. Nhưng tất cả đều chắc chắn rằng người đó có một cánh tay phải rất đắc lực, hắn tên Vũ Phong đàn em hay gọi hắn ta là anh Phong. "
Cô nghe đến đây nhãn quang đã mở to hết cỡ từng giây thần kinh đều căng thẳng đến nỗi có thể bất cứ lúc nào, cô cắn chặt lấy môi dưới của mình hai tay cô thì nắm chặt lấy cái quần. Cô biết là hai người thuộc hai thế giới rất là khác nhau nhưng bảo cô đối đầu với nàng thì điều này cô thực sự không thể làm được. Những thương tổn cô gây ra cho nàng là quá lớn rồi cô không thể để nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào thêm nữa.
"Chúng ta được lệnh bằng mọi các phải bắt kẻ đó về dù là phải gϊếŧ chết kẻ đó đi chăng nữa."
"Nhiệm vụ lần này tôi xin không thực hiện. Tôi sẽ chịu toàn bộ những kỉ luật mà ban lãnh đạo đưa ra, giờ thì mọi người về hết đi"
Giọng cô trầm xuống vài phần mặt cô lúc này cúi gằm xuống không hề ngẩn lên. Ba người thấy không an tâm lắm nhưng vẫn quyết định ra về. Cô đến đóng cánh cửa lại cô vừa đóng lại cánh cửa thì lập tức cô ngã quỵ xuống nước mắt lúc này trào ra rất nhiều. Cô ôm chặt lấy mặt mình khóc nức nở.
Tại sao, tại sao chứ. Bốn năm trước cô quyết định ra đi chỉ để không phải đối đầu với nàng không làm hại nàng. Vậy mà bây giờ cô lại phải đi bắt nàng, đối đầu với nàng chuyện này làm sao mà cô có thể chịu nổi. Tim cô đau đến không thể thở nỗi từng cơn từng cơn nhói lên trong từng giọt nước mắt rơi ra. Nó đau đến nỗi cô phải tự lấy tay đánh thật mạng vào lồng ngực mình để nó bớt đau đi vài phần. Tim cứ từng cơn từng cơn nhói lên như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm chém sâu vào trái tim cô vậy. Cố cứ vậy mà khóc khóc đến nỗi sức cô không thể chống đỡ nổi được nữa đến mức mà cô đã ngất đi trên nền đất lạnh lẽo, nhưng trái tim vẫn không ngừng nhói lên những cơn đau đớn theo cô vào những cơn mê man.
P/s: chưa thi xong nhưng nhớ mấy bảo bối quá nên dành chút thời ngồi viết. Do thời gian hơi hạn chế với lại buồn ngủ quá rồi nên viết hơi xơ xài và sai chính tả nhiều mấy bé thông cảm nha