Bệnh viện Chang Gung Memorial đây được đánh giá là bệnh viện lớn nhất tại Trung Quốc với đội ngũ bác sĩ được biết đến là những thiên tài trong giới y khoa đây cĩng là nơi chỉ những kẻ có tiền mới dám vào.
"Bác sĩ Trịnh giờ cô tan ca rồi sao"
Một bác sĩ trẻ tuổi đang từ xa chạy lại gọi người con gái đang đi đến cổng bệnh viện kia.
"Là anh sao bác sĩ Lý."
"Ừ giờ cô đi về sao. Trời cũng tối rồi để tôi đưa cô về cho"
Trịnh Nhật Thanh giữ lễ phép đáp lại người được gọi là Lý Hạo kia.
"Không cần đâu tôi tự đi về được làm không làm phiền anh"
"Không phiền không phiền, đưa bác sĩ Trịnh về sao lại phiền được chứ"
Lý Hạo cười tươi với nàng, nụ cười khiến bao cô gái phải xao xuyến rung động nhớ nhung khiến ai nhìn cũng mê mẩn và cả nàng cũng nhưng thay vì thấy mê mẩn xao xuyến sao nàng lại cảm thấy thấy chán ghét và không thể nào yêu thương nổi.
"Không phải tiếng nữa bác sĩ Lý có ca phẫu thuật sao nếu anh đưa tôi về vậy ai lo cuộc phẫu thuật"
Nàng chỉ cười nhẹ khéo léo tránh đi thiện ý của Lý Hạo. Trịnh Nhật Thanh nói rồi xoay người đi ra khỏi bệnh viện không tiếp tục nói chuyện với Lý Hạo nữa. Không hiểu sao mỗi lần tiếp xúc với hắn nàng lại nảy sinh ra cảm giác chán ghét vậy mà hắn lại mặt dày bám dai như đỉa đói dù nàng làm gì cũng không dứt ra khỏi nàng. Khiến nàng đã không có thiện cảm rồi lại còn chán ghét hơn.
Trịnh Nhật Thanh đi trên con đường tấp nập người đi qua lại. Nàng đi trên đường mà thẫn thờ ngắm nhiều bầu trời đêm. Hazzz đêm nay trời vẫn vậy vẫn chỉ có một mình vầng trăng kia lẻ loi, chơi vơi trên bầu trời rộng lớn cũng giống nàng vậy chỉ có hưu quạnh một mình trên cái thế giới này.
"ÔNG, ÔNG ƠI ÔNG BỊ LÀM SAO VẬY"
Khi nàng đang đi trên con đường này thì bỗng chợt xung quanh có tiếng thét của một cô gái. Mọi người đi đường thấy vậy thì hiếu kì nên vây lại xem, nàng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều chạy nhanh đến nơi những người kia đang đứng. Nàng chen lấn vào đám người tấp nập.bg-ssp-{height:px}
"Mọi người tránh ra tôi là bác sĩ"
Mọi người nghr thấy có người nói là bác sĩ thì cũng né ra cho nàng đi vào. Trịnh Nhật Thanh chạy vọt tới người đang nằm ở dưới đất kia cầm tay ông lên để tay mình vào bắt mạch.
"Mọi người tránh xa ra để bệnh nhân có không khí. Còn cô lập tức gọi điện cho bệnh viện"
Nàng quát lên để mọi người có thể tránh xa ra, rồi chỉ tay về phía cô gái đi cùng ông bác này. Mọi người nghe thấy cũng lập tức lui lại để chừa khoảng trống ở giữa.
Trịnh Nhật Thanh đặt ông nằm bằng phẳng trên mặt đất, tiếp đến nàng nâng gáy của ông lên để ông có thể hít thở được, nàng ở bỏ một hai cúc áo sơ mi của ông ra rồi khe lay người ông.
"Ông tên vậy hả"
Người kia không nói được rõ ràng chỉ ú ớ ở đầu miệng mình. Nàng vẫn tiếp tục gọi ông lần nữa.
"Vậy ông nhà ở đâu"
Ông vẫn có thể trả lời nàng nhưng rất là ngập ngừng không dõ. Nàng thở phào nhẹ nhõm may mà ông ta vẫn còn có ý thức.
Xe cứu thương đến cũng thật nhanh chỉ mới vài phút đã tới nơi. Đưa ông lên xem cứu thương xong xuôi nàng với nhẹ cả người. Mọi người thấy người cũng được đưa đi rồi không còn gì nữa nên cũng giải tán ra. Trịnh Nhật Thanh đang chuẩn bị đi về thì bất thình lình từ sau lưng một người tới bịt miệng nàng. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể nào thoát ra khỏi bàn tay khô rát kia được. Thấy cô vẫn quyết liệt chống trả người kia gọi thêm một đồng bọn của mình tới khiêng nàng lên xe. Xe đi cũng thật nhanh chưa đi được bốn phút mà xe đã dừng lại ở một căn biệt thự xa hoa. Hai người vẫn tiếp tục giữ lấy nàng đưa nàng đi vào bên trong. Bên trong còn xa hoa hơn cả bên ngoài nữa. Trịnh Nhật Thanh được đưa đến một căn phòng lớn bên trong toàn người mặc áo đen ở trên chiếc giường rộng lớn có một thân thể nữ nhân dính đầy máu, máu của nữ nhân đó cũng chảy xuống thấm ướt cả ga trải giường. Thực sự bây giờ đầu óc nàng vẫn chưa load kịp vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Anh Phong bọn em đưa bác sĩ tới rồi"
P/s: không biết nên tách ra viết luôn một bộ riêng không nữa. Chuyện tình của Linh rất dài mấy đứa à. Mà viết ngoại này sợ là dài bằng chiyện chính luôn quá