Hắc Ngọc Linh ngồi trong căn phòng đến tận khi màn đêm buông xuống vẫn không thấy bóng dáng của cô suất hiện. Trịnh Nhật Thanh theo thường lệ mà đem thức ăn lên trên cho cô.
Trịnh Nhật Thanh đứng bên ngoài phòng chưa kịp gõ cửa thì cánh của kia đã mở ra.
"Mau ăn tối đi này."
"Em đem xuống dưới đi rồi theo tôi đến nơi này."
Trịnh Nhật Thanh chưa kịp phản ứng gì thì cô đã lách người qua đi xuống lầu rồi. Không biết cô muốn đưa mình đi đâu nhưng thấy cô đi xuống nhà thì nàng cũng đành xuống theo. Chắc cô tính đưa hai đứa đi ra ngoài ăn tối đi. Nghĩ đến cảnh chỉ có hai người ngồi trên bàn ăn bên cạnh đó là một chai rượu vang đỏ khung cảnh thật là lãng mạn, rồi quỳ một gối cô xuống mà lấy ra trong người mình một hộp rồi rồi... Nghĩ đến đây thôi bất giác mặt nàng lại đỏ bừng lên.
Nàng cũng thật không hiểu sao mình lại có thể vạch ra được ý tưởng đó nữa dạo này nàng thường ngồi ngẩn ra mà nghĩ đến cái tên tiểu sắc lang kia. Tim thỉnh thoảng sẽ điệp rộ lên khi ở cạnh cô. Trịnh Nhật Thanh nghĩ chắc không phải mình bị bệnh tim gì đó chứ.
Mải mê suy nghĩ mà nàng không biết được mình lên xe cô bằng cách nào và bằng cách nào mà cô đã chở nàng đến tập đoàn Hắc Thị. Cất xe vào trong gra cô rắt nàng đến thang máy.
"Chị đưa tôi đến đây làm gì."
Trịnh Nhật Thanh ngu ngơ không hiểu sao cô lại đưa nàng đến đây. Bộ có ai trong công ty bị bệnh nên cần cô đến khám cho đó chứ.
"Đợi một lúc nữa chị sẽ biết."
Hắc Ngọc Linh đưa nàng vào thanh máy dành riêng cho chủ tịch đi. Vào trong cô nhấn vào nút đỏ duy nhất trên dãy số lập tức thang máy bắt đầu hoạt động nhưng hình như thanh máy đang đi xuống chứ không phải là đi lên. Nàng mang trong mình một điểm nghi hoặc ở đây còn có tầng hầm hay sao. Tới khi thang máy dừng lại và mở cửa ra thì trước mặt hai người là một mầu tối đen. Vừa bước ra khỏi thang máy lập tức đèn được bật lên, giờ trước mặt nàng không còn là mầu đen nữa mà là một con đường sáng bằng kim loại. Đi tới hết con đường thì là một cánh cửa sắt nhìn khá nặng đi. Hắc Ngọc Linh đưa tay đặt lên tấm bảng trên tường để xác nhận dấu vân tay sau đó lại đưa mắt mình lại gầm để quét dác mặc. Xong xuôi một thứ thì cánh của sắt nặng trĩu cũng mở ra. Bên trong là một căn phòng rộng lớn được trang bị đầy đủ các trang thiết bị tân tiến nhất trên thế giới. Đúng đấy chính là trụ sở trính của tổ chứ KIX, ai có thể ngờ được cắn cứ của tổ chức ngầm lớn nhất thể giới lại ở ngay dưới tập đoàn Hắc Thị cơ chứ.
"Chị Linh chị đã tới."
Một tên đàn em chạy đến chào cô nhưng cô chỉ gật đầu một cái xem như cô đã nghe thấy. Còn Trịnh Nhật Thanh thì từ đầu đến cuối lại cứ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì diễn ra nữa.
"Kha tỷ đã đến đây chưa."
"Dạ lão nhị đang ở dưới phòng giam."
"Ừ giờ cậu đi làm việc của mình đi."
Nói rồi Hắc Ngọc Linh nắm tay Trịnh Nhật Thanh đưa cô đến một căn dưới cùng của nơi này. Không hiểu sao nàng đi vào đây cảm thấy hơi lạnh sống lưng một chút. Cô đưa nàng vào một căn phòng tối nơi mà Lăng Viễn Kha đã ngồi ở trong đó.
"Ân hai đứa đến rồi hả lại ngồi đi."
Hắc Ngọc Linh đưa nàng lại ngồi trên tiếc ghế salon một người ngồi rồi để nàng ngồi trên đùi của mình. Trịnh Nhật Thanh lúc đầu trống cự không muôn nhưng lại không thể nào thoát khỏi được mà trảo của người kia nên đành ngoan ngoan mà ngồi trên đùi của cô. Lăng Viễn Kha đen mặt lại nhìn hai con người đang cho mình ăn cẩu lương kia.
"Được rồi đem người ra đây."
Sau khi nhận được lệnh của Lăng Viễn Kha thì bọn đàn em cũng từ trong phòng nhỏ lôi ra một đám nam nhân. Túc đầu Trịnh Nhật Thanh không quan tâm lắm nhưng khi nhìn thấy được rõ mặt của bọn người đó cô lặp tức giấy mình. Túc đầu là sửng sốt sau đó là tức giận và cuối cùng là căm phẫn. Đúng nàng căm phẫn căm phẫn lũ ác độc kia đã phá nấy đi hạnh phúc gia đình của mình. Nàng hận.
"Bây giờ lũ người kia toàn quyền sử lý của em muốn chém muốn gϊếŧ đều được. Em không cần nghĩ đến hậu, hậu quả để tôi lo."
Nghe cô nói vậy nàng giật mình nhưng lại rất nhanh tróng lấy lại vẻ điềm tĩnh bình thường, nếu nhìn vào mắt nàng có thể thấy được sự lạnh lùng nhưng sen vào đó là cả sự hận hù. Lũ người kia nằm trên đất mà rêи ɾỉ đau đớn quấn áo thì không lành lặn mà rách nát loang lổ vết máu cơ thể thì tri trí vế thương lớn nhỏ. Đủ để biết chúng bị cô hành hạ thiếu sống thừa chết như thế nào.
"Tôi muốn gϊếŧ chúng."
bg-ssp-{height:px}
Câu trả lời của nàng nằm không ngoài dự đoán của cô. Hắc Ngọc Linh mỉm cười nhẹ cưng chiều mà nụng má tiểu bảo bối của mình.
"Được theo ý của em."
Hắc Ngọc Linh phất tay một cái bọn đàn em hiểu ý liền đưa cho nàng một cây súng lục có lắp sẵn giảm thanh.
"Em muốn tự tay sử lý bọn sâu bọn này hay muốn tôi sẽ làm thay em hả bảo bối."
"Để tôi làm."
"Hì được vậy để tôi dậy em cách cầm súng nha."
Hắc Ngọc Linh dắt nàng đi đến trước đám người của Dương Tɦẩʍ ɖυ đưa cho nàng cây súng. Cô đứng sau người nàng cầm tay nàng lên chĩa thẳng vào súng vào đầu một tên trong số đó mặc cho bọn chúng la lét van xin tha mạng. Trịnh Nhật Thanh quả thực muốn gϊếŧ chết lũ người khốn khiếp này nhưng nàng lại cảm giác sợ hãi.
Cảm thấy con cừu nhỏ trong lòng mình đang giun rẩy thì cô càng ôm chặt lấy nàng.
"Bọn chúng chỉ là một lũ sâu bọ em không cần phải sợ đã có tôi ở đây, cả thế giới này em cứ để tôi lo."
Nói rồi cô bịt mắt nàng lại cầm lấy bàn tay đang cầm súng của nàng mà bóp cò.
Đoàn Đoàn Đoàn....
Hàng chục phát được phát ra cũng là hàng chục những con bọ ngã nằm trên vũng máu. Sau khi gϊếŧ bọn nam nhân kia xong thì cô mới bỏ tay ra khỏi mắt của nàng.
"Dù phải gϊếŧ tất cả người thế giới này tôi cũng sẽ làm miễn là kẻ đó khiến em phải buồn."
______________
Sau khi rời khỏi tổ chức cô đưa nàng đến một con eo biển. Ngồi trên nắp xe ô tô mà ngắm cảnh. Trịnh Nhật Thanh nhìn về nơi xa xa kia mà im lặng. Thù của gia đình nàng đã trả xong giờ cục đá đề nặng trong lòng nàng đã được rời đi khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
"Trịnh Nhật Thanh"
Đang ngồi thì nàng nghe thấy cô gọi mình nên đưa mắt lên nhìn cô.
"Em gả cho tôi được không."
Trịnh Nhật Thanh bất ngờ khi nghe thấy lời của cô. Nàng tưởng mình đang nghe nhầm.
"Tôi có thể cùng đi đến hết quãng đời còn lại không? Em có chịu để đôi vai này thay em gánh vác tất cả thế giới ngoài kia không? Để tôi bên em, bảo vệ em dành cả quãng đời còn lại để yêu thương em. Tôi sẽ không để ai làm tổn hại hay khiến em phải tổn thương, sẽ không khiến em phải dơi nước mắt, sẽ chở thành người thân bên cạnh em. Vậy cho nên em hãy gả cho tôi được không Nhật Thanh."
Trịnh Nhật Thanh không hiểu sao chóp mũi mình cay cay hai mắt cũng bị một tầng sương mỏng phủ kín lấy. Nàng khóc, nàng lại khóc nhưng đây không phải là những giọt nước mắt đau khổ như những đêm trước đây mà là giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Nàng thực sự rất hạnh phúc. Trịnh Nhật Thanh không nói được câu nào mà chỉ có thể gật đầu thay cho sự đồng ý của nàng. Hắc Ngọc Linh thấy nàng đồng ý thì không khỏi cảm thấy hạnh phúc, nàng đồng ý để cô bên cạnh bảo hộ nàng.
Hắc Ngọc Linh hôn lên đôi môi mềm của nàng, môi lưỡi giao nhau mà cùng hoài quện với nhau. Một nụ hôn dưới trăng thay cho lời thề mãi mãi bên nhau của hai người.
"Chị yêu em!"
~END~
P/s: oh yaaaa... cuối cùng phiên ngoại truyện cũng đã hoàn thành rồi mấy đứa à. Cho Lỳ xin chàng pháo tay nào