Chương 2892 Cô giật mình, cô định nhảy xuống nhưng sợ bị ngã nên chỉ có thể nằm yên ôm chặt lấy cổ anh. “Nắm tay vẫn chưa đủ, anh muốn ôm em, anh không đợi được nữa rồi.” “Anh không đợi được gì?” “Yêu em.” . Cố Gia Huy cúi người xuống, không hề e ngại nói ra hai chữ đó. Hứa Minh Tâm ngây người ra một lát, mãi một lúc sau cô mới nghĩ ra hai từ này có nghĩa là gì. Văn hóa Việt Nam đúng là bác đại tinh thâm. Cô xấu hổ vùi mặt xuống. Đã một tháng cô và Cố Gia Huy không gặp nhau, cô và Hắc Ảnh không có hành động gì thân mật nên cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này. Thời gian lâu dần, cô cũng quên mất chuyện này. Không ngờ vừa mới về. Cố Gia Huy đã muốn làm chuyện xấu, đúng là xấu hổ. Hai người đi lên văn phòng chủ tịch ở tâng trên, Hứa Minh Tâm bị anh đặt thắng lên giường. Cô chưa kịp phản ứng, Cố Gia Huy đã bắt đầu xé quần áo của hai người ra. Cô vấn còn lo lắng kết quả điều trị của anh, không biết cơ thể của anh đã hồi phục hoàn toàn chưa. Nhưng cô vẫn chưa kịp hỏi thì đã bị anh dùng miệng bịt chặt. Mới đầu, Hứa Minh Tâm vẫn còn cảm thấy ngại ngùng, cô không biết để tay chân ở đâu và cả người thì cứng đờ. Cô cứ để mặc cho anh thoải mái xâm chiếm, cả người cô căng cứng. “Em cứ giao người mình cho anh là được.” Đôi môi mỏng của anh kề sát vào tai cô, phả vào tai cô dòng không khí nóng rực. Hứa Minh Tâm nghe được câu đó cả người không khỏi run lên, cũng tê dại đi rất nhiều. Cô cố gắng mở to mắt để không bị anh mê hoặc. “Cố Gia Huy, em vấn còn rất nhiều chuyện vẫn chưa hỏi anh. Anh phải giải thích rõ ràng cho em biết.” “Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ từ từ nói cho anh biết.” “Không được! Anh là đồ xấu xa, không nói năng gì cứ thế bỏ đi lâu như vậy, lại còn nói cái gì mà cùng em chiến đấu. Đến cuối cùng cũng chỉ để cho em ra mặt. Bây giờ nghĩ lại em thật sự không biết trước đây mình đắc ý cái gì.” Hứa Minh Tâm tức giận nói. “Được, anh nói cho em biết đáp án.” Giọng anh trầm thấp, trong đó có cả một chút bất lực không biết làm sao, anh thật sự không thắng nổi sự kiên cường của người cô gái nhỏ trước mặt. Cô cúi sát xuống cạnh tai cô và thì †hâm. “Anh yêu em.” “Cái gì?” Hứa Minh Tâm cảm thấy cả linh hồn của mình cũng đang run lên. “Em… em muốn anh nói cho em biết câu trả lời, anh nói với em cái này làm gì?” Cô nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp. “Câu trả lời chính là anh yêu em, anh thương em, anh nhớ em. Anh nhớ em đến phát điên, anh muốn thơm lên trán em, muốn kéo tay em đi, muốn hôn lên tóc, lên trán, lên mắt, lên môi em. “Anh muốn ôm em, bế bổng em lên cao. Cống em, cùng em cưỡi ngựa về nhà. Anh muốn thấy em cười, thấy em đùa nghịch. Thấy em vô lo vô nghĩ như trẻ con. Thấy em ăn vụng, thấy em ngủ, thấy dáng vẻ em làm nũng, không nói đạo lý” “Hứa Minh Tâm, anh nhớ em, nhớ em đến mức phát điên, anh muốn tiếp xúc da thịt mình với em. Anh muốn nói với em anh nhớ em nhiều như thế nào.”