Bà ta nói đến đây, dừng một chút, hơi than thở: “Ban đầu là mẹ không tốt, nếu mẹ không để con vào nhà họ Tư, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay, con cũng sẽ không giống như bây giờ……”
Nguyễn Tri Hạ thấy Tiêu Giai Kỳ càng nói càng không chuẩn mực, sự nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu: “Mẹ muốn nói gì thì nói thẳng ra?”
Cô không tin là Tiêu Giai Kỳ thật sự hối hận.
“Con nói thật với mẹ, con với em họ đó của Tư Mộ Hàn, có phải thật sự yêu nhau rồi, lần đó mẹ nhìn thấy hai đứa ở trong xe……”
“Sao tự nhiên mẹ quan tâm chuyện của con thế? Mẹ có mục đích gì?” Nguyễn Tri Hạ thấy Tiêu Giai Kỳ cứ giữ cái vấn đề này không buông, liền cảnh giác hơn.
“Tri Hạ, tuy rằng mẹ không đủ quan tâm con, nhưng mẹ là quan tâm con từ tận đáy lòng……”
Điện thoại Nguyễn Tri Hạ vang lên, là Thời Dũng gọi tới.
Nguyễn Tri Hạ nghe điện: “Tôi đang ở cửa, anh qua đây là được.
”
Điện thoại cô vẫn chưa cất vào, Tiêu Giai Kỳ đã bắt lấy cánh tay cô, giọng có phần vội vã: “Là ai đến đón con đó?”
“Là thuộc hạ Tư Mộ Hàn cử tới.
” Nguyễn Tri Hạ thấy hành vi của Tiêu Giai Kỳ ngày càng lạ lùng.
Mấy lời cô vừa nói với Tiêu Giai Kỳ, còn có chút xúc động, giờ đã lạnh lẽo trở lại, nhìn gương mặt này của Tiêu Giai Kỳ, chỉ cảm thấy mệt mỏi tê dại.
“Con không biết mấy người Nguyễn Hương Thảo lại lợi dụng mẹ để làm gì con, nhưng con tốt bụng nhắc nhở mẹ một câu, nghĩ cho bản thân mình nhiều một chút, đừng có dựa dẫm vào cha quá.
”
Nguyễn Hương Thảo sau này không thể hiếu thuận Tiêu Giai Kỳ, chỉ coi bà như người làm ấm giường cho cha cô ta, nhưng đến giờ Tiêu Giai Kỳ vẫn không hiểu điều này.
Tiêu Giai Kỳ nghe xong, như ngây ra một lát.
Nguyễn Tri Hạ ngồi vào trong xe, cách một tấm kính nhìn về phía Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ vẫn đang dừng ở mấy lời mà Nguyễn Tri Hạ vừa nói, do cúi đầu, nên thần sắc không rõ, nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được sự chần chừ của bà ta.
Chần chừ cái gì chứ?
Do dự có nên giúp Nguyễn Hương Thảo đối phó với cô không?
Vừa rồi Tiêu Giai Kỳ rõ ràng đang khách khí với Nguyễn Tri Hạ, mấy năm nay bà ta sống yên bình đầy đủ, khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt vẫn không bằng Nguyễn Tri Hạ, thế nên bà ta không hề biết vừa rồi mình đã bị bại lộ.
Nguyễn Tri Hạ nhận ra mục đích của bà ta, cũng cẩn thật đặc biệt tránh khỏi những câu hỏi liên quan đến “Tư Gia Thành” của bà ta.
Bất kể bọn họ có thủ đoạn gì, còn bao nhiêu chiêu trò, cứ mang ra tất ra đây là được rồi.
Trở về biệt thự, Nguyễn Tri Hạ lên mạng xem trước, xem có bùng nổ chủ để hoặc tin tức gì liên quan đến cô không.
Cô lướt một lúc cũng không thấy gì, liền vào bếp nấu cơm.
Lúc ăn cơm tối, Tư Mộ Hàn vẫn như trước không chịu lộ mặt, “Tư Gia Thành” cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Giờ cô mới phát hiện, hình như Tư Mộ Hàn ở nhà, “Tư Gia Thành” sẽ rất bận, thường không ở nhà ăn cơm.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, thấy bản thân bị “Tư Gia Thành” chèn ép đến ngốc rồi, anh ta không ở nhà, cô lại còn cảm thấy không quen.
Ngày hôm sau.
Thời Dũng đúng giờ lái xe đến trước cửa đưa cô đến Hạ thị.
Lúc trở về, từ xa Thời Dũng đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ trước cửa biệt thự.
Anh dừng xe, hỏi bảo vệ trước cửa: “Có người tới tìm cậu chủ?”
Bảo vệ gật đầu nói: “Vị phu nhân đó nói mình là mẹ của cô chủ”.
Vì tình hình của Tư Mộ Hàn rất đặc biệt, biệt thự nhiều năm nay đã có nhiều bảo vệ, mấy năm nay anh ấy vẫn không xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, thế nên hành tung bí mật, không có bạn trên danh nghĩa, người đến tìm anh rất ít.
Mà dù có người đến, cũng không dễ để có thể nhìn được anh.