Chương :
Sao anh lại ở đây.
Tuy trong lòng cô nghi hoặc, nhưng hành động thì dứt khoát, cô kéo cửa xe bước lên.
Cô còn chưa nói gì thì nghe Tư Mộ Hàn nói: “Đừng có hỏi tôi mấy câu vô nghĩa kiểu như ‘sao anh lại ở đây’.”
Nguyễn Tri Hạ chưa kịp nói đã bị chặn lại rồi.
Nên cô dứt khoát không nói nữa.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt trầm tư của cô, anh khẽ cười nhẹ: “Cô đến đây làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, ra vẻ nghiêm chỉnh cười nhìn anh: “Tôi không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa.”
Thời Dũng ngồi ở ghế trước nghe được đoạn nói chuyện của hai người, anh ta không kìm được bật cười.
Nhưng rất nhanh, qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy Tư Mộ Hàn phóng cho mình một ánh mắt sắc lạnh, bèn ngậm miệng lại.
Nguyễn Tri Hạ vừa lên xe nên chưa chú ý đến Thời Dũng đang lái xe: “Thời Dũng, cậu chủ nhà anh hôm nay không ra ngoài à?”
Thời Dũng im lặng nhìn Tư Mộ Hàn ngồi ghế sau, lắc đầu: “Không.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, trong lòng có cân nhắc, buổi trưa, sau khi về, cô phải nấu bữa cơm cho Tư Mộ Hàn.
Nghĩ xong, cô giơ tay ra đụng vào người ‘Tư Gia Thành’.
“Làm gì thế?” Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm quay đầu nhìn cô.
Bỗng dưng bị ‘Tư Gia Thành’ liếc sang, cô hơi giật mình.
Nguyễn Tri Hạ hơi dịch về sau: “Anh nói thật cho tôi biết, anh của anh rốt cuộc là thích ăn món gì?”
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ mặc một chiếc áo lông màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt mộc với làn da trắng nõng mềm mịn, toàn thân toát lển vẻ ngây thơ, trong sáng, giống như một cô bé chưa vào đời.
Cô mở to đôi mắt đẹp nhìn anh, đợi anh trả lời.
Tư Mộ Hàn giơ tay ra tháo lỏng cà vạt, giọng nói có chút khàn hơn lúc trước: “Sao cô lại quan tâm anh ấy như vậy?”
“Tôi là vợ anh ấy, tôi không quan tâm anh ấy, chắc lẽ quan tâm anh à?” Vừa nghĩ tới chuyện ‘Tư Gia Thành’ đối xử với cô lúc trước, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh.
‘Tư Gia Thành’ lại khác hẳn, không để bụng, tiếp tục nói: “Với thân phận của anh họ tôi, hai người không thể sống cuộc sống vợ chồng bình thường được, thậm chí anh ấy còn chưa chắc đã được kế thừa Tư Thị? Cô còn chưa từng gặp mặt anh ấy, đi theo anh ta chẳng có hy vọng gì, để được cái gì?”
Nguyễn Tri Hạ không nghe ra vẻ châm biếm trong giọng nói của ‘Tư Gia Thành’, mà càng cảm thấy tò mò hơn.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, hiếm khi lại bình tĩnh ôn hòa nguyện nghe anh giải thích.
“Để được gì?” Nguyễn Tri Hạ nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Có lẽ là vì trách nhiệm, tuy tôi bị mẹ ép gả cho anh họ của anh, nhưng nếu hôm đó tôi phản kháng đến cùng, chắc chắn bà ấy cũng không ép được tôi. Nếu tôi đã gả cho anh của anh rồi, thì nên làm đúng trách nhiệm của một người vợ, hơn nữa…”
Nguyễn Tri Hạ ngừng một lát, như là thở dài nói: “Mấy năm nay người ở thành phố Hạ Dương hay lấy anh ấy làm đề tài chuyện phiếm lúc trà chiều, nhưng, anh ấy cũng không muốn trở thành như vậy, anh ấy cũng chỉ là người bị hại thôi, anh ấy còn vô tội hơn bất cứ ai.”
Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời, cả xe chìm vào một không khí tĩnh mịch kỳ lạ.
Cô nhìn Thời Dũng đang lái xe phía trước, lại quay đầu nhìn “Tư Gia Thành”, thấy anh đang không biết nghĩ cái gì mà nghĩ đến mất hồn, giơ tay lay anh một cái: “Anh vẫn chưa nói rốt cục anh họ của anh thích ăn cái gì!”
Tư Mộ Hàn hoàn hồn, nhìn sâu vào mắt cô, qua vài giây mới lên tiếng: “Anh ấy không kén ăn, cái gì cũng được.”
Lời anh nói là thật, Nguyễn Tri Hạ rất giỏi, anh đã ăn cơm cô nấu lâu như vậy, món nào cũng có hương vị rất ngon.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy anh nói cũng như không nói.
Sau đó, “Tư Gia Thành” cứ im lặng mãi, không mở miệng nói thêm gì nữa.
Cũng không biết đang nghĩ gì.