Chương :
Giọng điệu và vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ quá tự nhiên, khiến cho Cố Tri Dân chỉ đắn đo một chút đã tin lời cô.
Dù sao thì, anh ta cũng cảm giác được Tư Mộ Hàn rất quan tâm Nguyễn Tri Hạ, hai người thẳng thắn với nhau chỉ là chuyện sớm muộn.
Vừa nghĩ vậy, Cố Tri Dân liền cảm thấy hơi hâm mộ: “Như vậy cũng tốt…”
Một chút nghi ngờ còn lại trong lòng Nguyễn Tri Hạ cuối cùng cũng biến mất, “Tư Gia Thành” quả thực là Tư Mộ Hàn.
Gương mặt Tư Mộ Hàn không có bị hủy, không có khiếm khuyết năng lực tình dục, cũng không có tính tình tàn bạo như lời đồn.
Tất cả những lời đồn đó đều là giả.
Một Tư Mộ Hàn mà cô vốn cho là nạn nhân vô tội, kẻ bị người khác khinh bỉ chế giễu, vốn không tồn tại.
Trên đời này chỉ có một Tư Mộ Hàn, thân thể anh khỏe mạnh, tướng mạo anh anh tuấn, là người đứng ở đỉnh cao của tháp vàng danh vọng.
Anh căn bản không cần sự thương hại của cô, anh thậm chí còn có thể đùa giỡn cô trong lòng bàn tay.
“Đúng vậy, rất tốt.”
Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ không thay đổi, nhưng trong lòng lạnh lẽo.
Tư Mộ Hàn một mình diễn hai vai, lừa cô quay vòng vòng, lúc vui vẻ thì bỡn cợt cô, sau đó thì ngồi đằng xa bàng quan mà nhìn.
Thậm chí anh còn hết lần này đến lần khác dùng “Tư Mộ Hàn” để uy hiếp cô.
Nếu cô không phải là nạn nhân bị lừa, cô thật sự rất muốn khâm phục thủ đoạn của anh.
“Mộ Hàn ở bên trong.” Cố Tri Dân dẫn cô đến trước một cánh cửa, nói xong định đẩy cửa ra.
Nguyễn Tri Hạ kịp thời gọi anh ta lại: “Cố Tri Dân, chuyện của em và Tư Mộ Hàn người khác vẫn chưa biết, mong anh đừng nói với ai…”
Cố Tri Dân vốn khó hiểu, nghe xong liền lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Anh hiểu rồi, tình thú của vợ chồng đúng không? Tư Mộ Hàn cậu ấy bình thường vừa nóng tính vừa lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng lại rất ấm áp, chính là cái kiểu trong nóng ngoài lạnh ấy.”
Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu sóng to gió lớn trong lòng.
Cô quay người đẩy cửa tiến vào phòng bao.
Phòng bao rất lớn, người bên trong cũng nhiều, ánh đèn mờ ảo, Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa nhìn một lượt, cũng không tìm thấy bóng dáng Tư Mộ Hàn.
Cho đến khi có một người đàn ông đi tới: “Người đẹp, tìm người hay là đến chơi?”
Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, đi thẳng vào trong.
Người ở chỗ này cũng toàn là những kẻ có tiền, bị Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý mà bỏ đi như vậy, đương nhiên trong lòng khó chịu, đưa tay ra muốn kéo tay cô, lại bị một cánh tay từ đâu xuất hiện ngăn cản.
Thân hình người đàn ông cao ráo, thẳng tắp, vẻ mặt âm trầm, mặt mũi sắc bén như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, dường như chỉ cần bị anh liếc qua cũng có thể đâm thủng vài lỗ trên người.
Người đàn ông vẻ mặt không có biểu cảm, giọng nói lạnh nhạt: “Cô gái này đã có chủ.”
Tư Mộ Hàn vừa nhìn là biết không phải người dễ chọc, người kia giọng điệu sợ hãi: “Thật ngại quá.” Nói xong liền chạy đi.
“Bình thường anh không ở nhà, thì ra là đến nơi thế này để tìm vui?” Nguyễn Tri Hạ chỉ vừa nhìn sơ qua một chút, đã thấy trong này có vài cặp nam nữ trốn trong góc hôn hôn sờ sờ, chỉ thiếu lôi người xuống đất hành sự tại chỗ.
“Sao có thể chứ?” Tư Mộ Hàn lãnh đạm nói: “Trong lòng tôi luôn nhớ về chị dâu.”
Chị dâu cái đầu anh, mẹ kiếp.
Nguyễn Tri Hạ cắn răng nhịn đả kích xuống những lời muốn chửi anh, mềm giọng nói: “Thật khiến người ta cảm động đó.”
“Nếu thấy cảm động, lát nữa nhớ mà học hỏi.”
Giọng nói vừa dứt, Nguyễn Tri Hạ liền cảm thấy sau lưng được một cánh tay kiên cố quấn lấy.