Chương :
Cho dù là dở thủ đoạn hay giả bộ đáng thương, Nguyễn Tri Hạ đều không có khả năng là đối thủ của anh.
Cô dở trò vặt báo thù anh, anh liền thuận theo ý cô, để cô báo thù thành công.
Nhưng cô quá dễ mềm lòng.
Từ thái độ cô đối với nhà họ Nguyễn là có thể nhìn ra được.
Nguyễn Tri Hạ đưa nước cho Tư Mộ Hàn, liền quay người vào phòng bếp, vì vậy không nhìn thấy nụ cười trên mặt anh.
Trái lại Tư Gia Thành ngồi ở bên cạnh, tất cả đều thu vào tầm mắt.
Cậu cầm đôi đũa, nghiêng người lấy một ít nước canh trong bát của Tư Mộ Hàn nếm thử, mặt lập tức biến sắc.
Tư Gia Thành bỏ đũa, cầm ly nước uống để làm tan vị mặn trong miệng, cậu khịt mũi thì thầm: “Nham hiểm!”
Rõ ràng mặn muốn chết, anh ta lại cố ý ăn hết, Nguyễn Tri Hạ mềm lòng như vậy, khẳng định rất nhanh sẽ từ từ tha thứ cho anh ta.
Hừ! Người đàn ông nham hiểm chỉ biết xài khổ nhục kế.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn nó: “Nói to lên.”
Tư Gia Thành: “……..” Cậu không dám.
Cậu co bụng, đứng lên chạy vào phòng bếp.
Nguyễn Tri Hạ đang dựa vào bàn uống sữa chua, bát mỳ kia của cô đã không có cách nào ăn được nữa, đúng lúc cô cũng không có khẩu vị, uống hộp sữa chua tạm vậy.
Nhìn thấy Tư Gia Thành đi vào, Nguyễn Tri Hạ lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh đưa cho cậu.
Tư Gia Thành đứng bên cạnh cô, nhấp một ngụm sữa chua, dùng ngữ khí của người từng trải nói với cô: “Nguyễn Tri Hạ, chị đừng để Tư Mộ Hàn lừa nữa, con người của anh ta đặc biệt nham hiểm.”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ không tập trung đáp lại một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Gia Thành: “Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, cho dù cậu không gọi tên là chị dâu họ, cậu cũng nên gọi một tiếng chị dâu chứ.”
Thiếu niên mười bốn tuổi đứng bên cạnh Nguyễn Tri Hạ cao một mét sáu bảy, vẫn cao hơn cô một chút.
Nhưng vì đang trong giai đoạn dậy thì, vì vậy Tư Gia Thành trông rất gầy yếu, dù cao hơn cô một chút, cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Tư Gia Thành bỉu môi: “Vậy thì gọi là chị dâu vậy……”
Hoàn toàn không muốn gọi Nguyễn Tri Hạ là chị dâu họ, vừa nghĩ tới ông anh họ nham hiểm kia có được món hời lớn như vậy, nó liền cảm thấy tiếc, còn thở dài một hơi.
Mặt Nguyễn Tri Hạ không hiểu gì, thằng nhóc này uống sữa chua thôi mà cũng đau khổ như vậy?
……..
Ba người cùng nhau ra khỏi cửa, Thời Dũng lái xe tới đón.
Nguyễn Tri Hạ không muốn ngồi cùng Tư Mộ Hàn, liền kéo Tư Gia Thành lên xe trước.
Tư Gia Thành lén nhìn Tư Mộ Hàn một cái, mới theo sau Nguyễn Tri Hạ.
Sau đó trong xe xảy ra tình cảnh như vầy, Tư Gia Thành ngồi ở giữa, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ngồi ở hai bên.
Tư Gia Thành luôn cảm thấy trên người Tư Mộ Hàn tỏa ra cảm giác áp bức, cậu cảm thấy bản thân đã làm ra một chuyện không được sáng suốt lắm.
Thời Dũng đưa Nguyễn Tri Hạ tới Nguyễn Thị trước, tiếp theo vốn dĩ định đưa Tư Gia Thành tới trường học.
Nhưng sau khi Nguyễn Tri Hạ xuống xe, Thời Dũng lái xe không được bao xa, Tư Mộ Hàn liền dặn dò Thời Dũng: “Dừng xe.”
Xe dừng lại, Tư Mộ Hàn liền liếc Tư Gia Thành: “Xuống xe.”
“Vẫn chưa tới trường a!” Hôm qua Tư Mộ Hàn từng đưa nó tới trường, từ đây cách trường học còn mười mấy phút đi xe.
“Không thuận đường.”