Chương :
“Không sao, tên của cậu rất hay.” Nguyễn Tri Hạ vỗ nhẹ đầu cậu ấy.
Tư Gia Thành “ờ” một tiếng sau đó yên lặng ngồi một bên làm bé ngoan, hoàn toàn không quậy phá như lúc bình thường ở cùng với cô.
Những người họ Tư này, người này diễn giỏi hơn người kia.
“Tư Gia Thành, em họ của Tư Mộ Hàn.” Nguyễn Tri Hạ sắp xếp lại ngôn từ, tiếp tục nói trước cặp mắt trợn to của Thẩm Lệ: “Tư Gia Thành mà cậu gặp lúc trước chính là Tư Mộ Hàn thật sự.”
“Hả?” Thẩm Lệ nghe thấy vậy liền ngỡ ngàng.
Một lúc sau cô ấy nhíu mày nói: “Cậu nói là ‘Tư Gia Thành’ trước đây là Tư Mộ Hàn, còn cậu nhóc đáng yêu này mới là Tư Gia Thành thật sự?”
“Là như vậy đó.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Lơ đãng liếc nhìn sang, Nguyễn Tri Hạ liền nhìn thấy Tư Gia Thành đỏ mặt.
“Cậu đỏ mặt cái gì chứ?” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ngạc nhiên.
“Xấu hổ đó.” Hiện tại Thẩm Lệ vẫn còn vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu gì: “Không phải, tại sao Tư Mộ Hàn phải giả vờ mình là Tư Gia Thành? Anh ta có tính tỉ mỉ? Bệnh đa nhân cách? Không đúng, những điều này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta không những không bị hủy dung nhan mà trông vẫn đẹp trai siêu cấp!”
Tư Gia Thành nãy giờ vẫn chưa hiểu tình huống, cuối cùng lúc này cũng đã hiểu được gì đó.
Cậu ấy hơi nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ rót một ly nước cho cậu ấy: “Ngoan, uống nước đi.”
Cô nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lệ: “Cậu nói nhỏ một chút.”
Thẩm Lệ vội vàng đưa tay ra bịt miệng của mình, còn làm một động tác kéo khóa rất khoa trương nữa.
Không ngờ “Tư Gia Thành” lại chính là Tư Mộ Hàn, anh ấy không chỉ không xấu mà còn siêu đẹp trai, phương diện đó chắc hẳn cũng không có vấn đề chứ nhỉ!
Cô ấy e dè việc có đứa nhóc Tư Gia Thành này ở đây nên cũng không nói ra, mà lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Nguyễn Tri Hạ qua zalo: “Anh ta không liệt dương chứ? Cậu đã thử chưa?”
Nguyễn Tri Hạ không trả lời câu hỏi thô tục này của cô ấy.
Thẩm Lệ quay đầu cười híp mắt trêu Tư Gia Thành: “Nhóc đáng yêu, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tư Gia Thành lại đỏ mặt: “Mười bốn.”
“Ồ, mười bốn tuổi đã cao như vậy rồi, sau này lớn lên chắc chắn lại là một anh đẹp trai siêu cấp.”
Tư Gia Thành cũng không khiêm tốn: “Chắc là vậy.”
Nguyễn Tri Hạ đã lĩnh hội được mức độ tự luyến của Tư Gia Thành nên cô đã miễn dịch rồi.
Thẩm Lệ mới đầu ngạc nhiên, ngay sau đó liền ôm bụng cười.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu gọi Tư Gia Thành một tiếng: “Nhóc đáng yêu?”
Tư Gia Thành đỏ mặt: “Đừng gọi nữa…”
“Xấu hổ thật à?” Nguyễn Tri Hạ có vẻ ngạc nhiên, hóa ra Tư Gia Thành sẽ xấu hổ khi được người khác khen.
Thật là… không dám tin.
Thẩm Lệ tính tình hoạt bát, Tư Gia Thành cũng là một đứa trẻ lắm miệng, ba người cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ.
Đợi khi ăn gần xong bữa thì Tư Gia Thành đứng dậy đến nhà vệ sinh, Nguyễn Tri Hạ mới có cơ hội nói với Thẩm Lệ chuyện của Tư Mộ Hàn.
“Có một chuyện tớ vẫn chưa nói với cậu, Tư Mộ Hàn từng bị súng bắn bị thương, tớ lấy đạn ra cho anh ấy, suốt quá trình anh ấy không rên một tiếng, cũng không ngất đi.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Lệ hơi thay đổi.
Nhà họ Tư là hào môn thế gia, kế thừa suốt trăm năm, dây mơ rễ má trong gia tộc vô cùng phức tạp.
Súng ống không phải người bình thường tùy tiện là có thể có.