Chương :
Sắc mặt Tư Mộ Hàn cũng dịu đi một chút, giọng nói nặng nề nhưng cũng không còn lạnh lẽo.
“Sau này không cho phép lại cùng Thẩm Lệ tới quán bar.”
Ngày hôm nay gây chuyện với những người kia, Tư Mộ Hàn không biết, nhưng anh biết giới giải trí thâm sâu thế nào, rất nhiều người vì vị trí cao đều rất đáng sợ, chọc phải sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể nói trước được.
May là người phụ nữ ngu ngốc này còn biết gọi điện thoại cho anh.
Chuyện Cố Tri Dân mua hợp đồng của Thẩm Lệ, Tư Mộ Hàn cũng biết, trước khi điện thoại Nguyễn Tri Hạ bị cúp, anh có nghe thấy tiếng La Doanh.
Lúc đó đầu óc của anh thay đổi, liền đoán được Nguyễn Tri Hạ có thể sẽ đi cùng Thẩm Lệ, mà Cố Tri Dân lại hiểu Thẩm Lệ rõ nhất, anh liền trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.
Vì thế, Cố Tri Dân sẽ đến quán bar trước anh một bước.
Nguyễn Tri Hạ cau mày, cô không thích giọng điệu như vậy của Tư Mộ Hàn: “Chuyện ngày hôm nay là tai nạn.”
Tư Mộ Hàn thoa đều thuốc mỡ, anh chậm rãi đưa tay về, một bên dùng khăn giấy lau tay, một bên hững hờ mở miệng: “Tai nạn xe cộ, cướp đoạt, chuyện như vậy, có cái nào không bất ngờ?”
“…” Chuyện như vậy sao có thể đánh đồng với việc cướp đoạt, tai nạn xe cộ chứ?
Nguyễn Tri Hạ nhất thời có chút nghẹn lời.
Tư Mộ Hàn cũng không đợi cô lên tiếng, ngửi mùi rượu trên người cô, lạnh lùng nói: “Đi tắm rửa.”
…
Ngày hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ rời giường, quay về phía gương nhìn cục sưng trên trán mình, thuốc Tư Mộ Hàn bôi cho cô phát huy tác dụng, cục sưng đã tiêu tan không ít, nhưng vẫn có chút xanh tím, nhìn qua hơi đáng sợ.
Xem ra hôm nay có thể không cần hoá trang rồi.
Khi đi xuống thời điểm dưới lầu, cô phát hiện bữa sáng đã được làm xong, đặt trên bàn ăn.
Tư Mộ Hàn cùng Tư Gia Thành ngồi ở trước bàn ăn, chờ cô
Tư Gia Thành ân cần kéo cái ghế bên cạnh ra: “Chào buổi sáng chị Hạ Hạ.”
Ở chung với Tư Gia Thành càng lâu, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cậu ta là một đứa trẻ tốt, thỉnh thoảng có chút ngượng ngùng.
Cô đang muốn đi đến bên cạnh Tư Gia Thành, liền nghe tiếng của Tư Mộ Hàn từ bên kia khẽ truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, cô phát hiện Tư Mộ Hàn cũng kéo cái ghế bên cạnh ra.
Ý tứ của Tư Mộ Hàn quá rõ ràng, chính là muốn Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh anh.
Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng, sáng sớm, Tư Mộ Hàn đi so đo với một đứa nhỏ, anh uống lộn thuốc sao?
Nhìn khuôn mặt cười hì hì của Tư Gia Thành, lại nhìn khuôn mặt không hề cảm xúc của Tư Mộ Hàn, Tri Hạ Chị không chút do dự, ngồi xuống bên cạnh Tư Gia Thành.
Nguyễn Tri Hạ vừa ngồi xuống, liền cảm thấy bầu không khí trên bàn ăn trở nên ngột ngạt hẳn lên.
Cô cùng Tư Gia Thành không hẹn mà cùng nhìn một chút, sau đó nhao nhao vùi đầu ăn điểm tâm.
Tính tình Tư Mộ Hàn đúng là quá cổ quái.
…
Ăn xong bữa sáng, Tư Mộ Hàn ngồi xe đi trước, Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Gia Thành đi xe khác.
Đến cửa Nguyễn Thị, Nguyễn Tri Hạ xuống xe, tài xế liền lái ô tô rời đi, cô xoay người đang định đi vào bên trong tòa nhà họ Nguyễn thì liền nghe thấy một âm thanh xa lạ của một cô gái từ phía sau: “Cô Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, đã nhìn thấy một người mặc âu phục nữ tinh anh đứng ở sau lưng cô.
“Xin chào, cô là… ” Nguyễn Tri Hạ xác định mình không quen biết người trước mặt.
Cô gái tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khiến cô ấy trông có chút nghiêm túc: “Tôi là người đại diện của Trần Tuấn Tú.”
Tuy rằng Nguyễn Tri Hạ chưa từng thấy cô ấy, nhưng hai chữ Hứa Quân thì cô biết.