Chương :
Như vậy thì cả người Nguyễn Tri Hạ liền hoàn toàn hiển hiện trước mắt anh.
Cô nghiêng đầu đi, không dám nhìn vào mắt Tư Mộ Hàn, bờ vai co rúm lại, mơ hồ có ý rút lui.
Tư Mộ Hàn phát hiện thấy cô có ý rút lui, anh có chút ác ý cúi đầu cắn vào ngực cô một cái.
Anh dùng sức không quá mạnh nên Nguyễn Tri Hạ không cảm thấy đau, ngược lại còn thấy hơi ngứa.
Cô không nhịn được rên lên một tiếng, nhưng lúc này Tư Mộ Hàn lại trầm giọng cười một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ thẹn quá hóa giận, đỏ mặt nói to: “Muốn làm thì nhanh lên!”
“Còn chưa bắt đầu đã muốn nhanh rồi?” Giọng nói của Tư Mộ Hàn khản đặc khác thường. Anh hôn lên vành tai cô, hơi nóng phả ra men theo tai cô thấm vào từng lớp, giống như truyền điện, cảm giác tê dại rơi vào tận đáy lòng.
Ánh đèn trong phòng ngủ sáng rõ, làn da trắng nõn trên người Nguyễn Tri Hạ đã nhuốm màu đỏ hồng, cơ thể cũng dần dần nóng lên, tỏa ra mùi hương hấp dẫn, ấm áp mê người.
Yết hầu của Tư Mộ Hàn di động, điều khiển bàn tay còn lại trượt theo eo của cô đi xuống, ngón tay dài nhẹ nhàng tiến vào…
“A…”
Nơi chưa từng bị người khác chạm vào, gặp phải sự xâm lăng của dị vật khiến Nguyễn Tri Hạ kinh hoàng thét lên một tiếng, nhưng âm cuối lại chuyển biến thành mềm nhũn giống như có thể chảy nước vậy.
Hơi thở của Tư Mộ Hàn càng lúc càng nặng nề, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi nhưng động tác ở tay lại không trở nên nóng vội mất kiên nhẫn vì ham muốn sắp bùng nổ.
Ngược lại anh còn vô cùng kiên nhẫn giày vò cô, thi thoảng còn lên tiếng hỏi một câu: “Là chỗ này?”
“Thoải mái không?”
“Muốn sâu thêm một chút nữa không?”
Trán Nguyễn Tri Hạ đã đẫm mồ hôi, mái tóc đen nhánh xõa ra rối loạn trên gối, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng, trong cặp mắt to tròn hoàn toàn mơ màng. Cô đã cố hết sức cắn chặt môi nhưng thi thoảng vẫn lọt ra vài tiếng nũng nịu.
Âm thanh khẽ như tiếng mèo kêu nhưng lại kìm hãm đến mức khiến người muốn phá vỡ.
Tư Mộ Hàn hôn lên môi cô ngấu nghiến, chùng lưng xuống…
…
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình giống như chìm xuống suối nước nóng, càng lúc càng nóng, nhịp thở cũng càng lúc càng khó khăn.
Cô muốn vùng vẫy nhưng Tư Mộ Hàn không cho cô cơ hội.
Anh ấn chặt cô ở trong lòng, một tay vuốt ve chỗ hõm lưng của cô, một tay kia vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của cô, giọng nói khàn đặc đáng sợ: “Thả lỏng một chút…”
Anh cố ý nói nhẹ nhàng, giọng nói có một sức lôi cuốn mê người khó nói ra được.
Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được cũng thả lỏng cơ thể.
Mà Tư Mộ Hàn thì thuận thế siết chặt eo cô, tham lam tiến vào trong.
Lúc kết thúc, Nguyễn Tri Hạ hai mắt mơ màng, toàn thân trên xuống dưới đều là mồ hôi, ướt đẫm giống như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.
Tư Mộ Hàn nằm úp trên người cô một lúc lâu không có động tĩnh, Nguyễn Tri Hạ chậm rãi hồi tỉnh, cảm nhận được hai người đang áp sát vào nhau không một kẽ hở, màu sắc đỏ hồng đã biến mất trên người cô trong thoáng chốc lại nhanh chóng trở lại.
Nguyễn Tri Hạ giơ tay ra đẩy anh: “Anh xuống đi…”
Vừa lên tiếng mới phát hiện giọng của mình khàn đặc đến mức căn bản không phát ra được âm thanh rõ ràng, có giọng mũi và sự ám muội rõ ràng.
Lúc này cổ họng của cô cũng vô cùng khó chịu.
Cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng động đậy, nhưng không phải anh động đậy cơ thể mà là…
Nguyễn Tri Hạ lập tức đỏ bừng mặt, trong giọng nói khàn đặc còn có ý cầu xin: “Không được, không thể thêm nữa…”