Chương :
Sáng sớm, khi Nguyễn Tri Hạ rời khỏi Kim Hải, chắc hẳn đã nhìn thấy Cố Tri Dân và Phó Đình Tây.
Bởi vì nghề nghiệp, Phó Đình Tây là một người hết sức cẩn thận.
Như vậy người không giữ được miệng chính là Cố Tri Dân.
Một lát sau, thư ký gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn trả lời: “Thư ký của tổng giám đốc Cố nói anh ấy tạm thời đi công tác, lúc này đã ở sân bay rồi…”
Cho dù chỉ ở trong điện thoại, đầu điện thoại bên kia im lặng cũng làm cho thư ký cảm thấy rất áp lực. Càng nói tới đoạn sau, giọng cô ta đã nhỏ tới mức không nghe được tiếng nữa.
“Hừ.”
Cô ta vừa dứt lời đã nghe Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, bèn không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Tôi biết rồi. Cô bảo người gọi Thẩm Lệ lên đây.”
Tư Mộ Hàn để điện thoại xuống và chờ Thẩm Lệ lên.
Khuyết điểm làm sai liền chạy trốn của Cố Tri Dân thật đúng là mãi vẫn không chịu sửa.
Không bao lâu, Thẩm Lệ đã lên tới nơi.
Khi Thẩm Lệ gõ cửa, trong lòng còn cảm thấy kỳ lạ. Vừa rồi có người nói ông chủ của truyền thông Thịnh Hải tìm cô, phản ứng đầu tiên của cô là Cố Tri Dân mượn chức vụ tìm mình nên cô trực tiếp từ chối.
Thư ký lại nhắc nhở cô: “Là ông chủ lớn của Thịnh Hải chứ không phải tổng giám đốc Cố.”
Làm cho quá, hóa ra Cố Tri Dân cũng chỉ là một người làm công thôi à?
“Vào đi.”
Bên trong vọng ra giọng nói nặng nề lại có chút quen tai của một người đàn ông.
Thẩm Lệ nghi ngờ đẩy cửa đi vào trong. Khi cô ấy thấy rõ gương mặt của Tư Mộ Hàn liền lập tức trợn tròn mắt.
“Tư… Tư Mộ Hàn?”
Tư Mộ Hàn trầm giọng nói: “Cô Thẩm.”
Thẩm Lệ không quen Tư Mộ Hàn nhưng qua lời kể của Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy anh là người đáng sợ.
Không ngờ người này lại là ông chủ lớn của mình!
Cho dù vẻ mặt của anh bình thường nhưng không hiểu sao Thẩm Lệ vẫn cảm thấy hơi chột dạ. Cô cúi chào Tư Mộ Hàn theo một góc vuông chín mươi độ, lớn tiếng nói: “Chào ông chủ!”
Trong giọng nói của cô tự động lộ vẻ lấy lòng, không cần nói cũng rõ.
Tư Mộ Hàn nhướng mày. Cô bạn gái của Nguyễn Tri Hạ có tính cách khác cô một trời một vực.
Nguyễn Tri Hạ sợ anh nhưng gần như chưa từng lộ vẻ lấy lòng anh như vậy, cô hình như càng nóng lòng muốn chống đối lại anh hơn.
Tư Mộ Hàn thản nhiên nói: “Tôi tìm cô tới đây là có chuyện muốn nhờ cô.”
Thẩm Lệ vừa mừng vừa lo. Nguyễn Tri Hạ nói người đàn ông này không dễ chọc, nhưng không phải bây giờ tính tình rất tốt sao?
“Chỉ cần tôi có thể làm được, cho dù là mười chuyện cũng không thành vấn đề gì.”
Tư Mộ Hàn dường như rất hài lòng về câu trả lời của cô, vẻ mặt vô cùng hiền hòa: “Tôi không liên lạc được với Cố Tri Dân, cô gọi điện thoại hỏi giúp tôi xem anh ta đang ở đâu.”
Chỉ vậy thôi sao?
Thẩm Lệ còn tưởng là chuyện gì lớn chứ!
Cho dù mấy năm nay cô không liên hệ với Cố Tri Dân, nhưng vẫn có tất cả cách liên lạc với anh ta.
Không có cách nào, tên đê tiện Cố Tri Dân kia luôn có thể nhúng tay vào mọi chỗ.
Hơi một tý lại chuyển khoản cho cô, tạo một nick phụ làm fan cuồng trong facebook của cô. Khi bộ phim mới của cô vừa ra, anh ta liền bao trọn vé…
Thẩm Lệ gọi vào số điện thoại gần đây anh ta hay gọi cho cô thì thấy đã tắt máy.