Chương :
Cố Tri Dân nói nhỏ một câu: “Hừ! Lão xảo quyệt!”
…
Nguyễn Thị dùng hệ thống khủng hoảng quan hệ xã hội để xử lý chuyện của Trần Tuấn Tú.
Nhưng bởi vì danh tiếng của Trần Tuấn Tú quá lớn, số lượng fan hâm mộ quá nhiều, lần này hệ thống khủng hoảng quan hệ xã hội căn bản không có tác dụng.
Nguyễn Thị không chống đỡ nổi áp lực lớn như vậy.
Mấy năm qua, chuyện Nguyễn Thị xuống dốc đã rõ như ban ngày.
Sau khi Nguyễn Thị trải qua chuyện này, những quan hệ do ông cụ Nguyễn tạo ra trước đây cũng không còn nể mặt ông ta nữa.
Nguyễn Tri Hạ tìm một cơ hội nói chuyện với Nguyễn Lập Nguyên: “Bố, hay bố gọi ông nội về nước đi?”
Nguyễn Lập Nguyên nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì lập tức trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta lắc đầu: “Không được.”
Năm đó, khi ông cụ Nguyễn ra nước ngoài đã bảo ông ta cố gắng kinh doanh Nguyễn Thị cho tốt. Nếu không có gì bất ngờ, ông cụ Nguyễn có thể sẽ sống cả quãng đời còn lại ở nước ngoài.
“Bố, tình hình bây giờ đã rất không lạc quan rồi. Hình tượng thương hiệu quan trọng với một doanh nghiệp thế nào, hẳn bố còn biết rõ hơn con. Trong thời gian này, mỗi chuyện xảy ra đều tạo thành đả kích không nhỏ đối với Nguyễn Thị…”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói hết lời, Nguyễn Lập Nguyên lại đột nhiên ngắt lời cô: “Con và Tư Mộ Hàn chung sống thế nào?”
“Tri Hạ và Tư Mộ Hàn chung sống thế nào thì con không biết, nhưng cô ta và “Tư Gia Thành” ngược lại sống chung không tệ. Hôm nay hai người còn cùng nhau ăn cơm, âu yếm thân thiết ngay trước mặt mọi người đấy.”
Nguyễn Hương Thảo nói xong liền cười quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Tôi nói có đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ không nhìn Nguyễn Hương Thảo, chỉ quay đầu nói với Nguyễn Lập Nguyên: “Tư Mộ Hàn thờ ơ với con, chuyện cũng chỉ có vậy thôi.”
Cô không biết tại sao mình phải nói dối giúp Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Lập Nguyên nghiêm mặt nhíu mày: “Tri Hạ, Tư Mộ Hàn là chồng của con, sao con…”
Nguyễn Tri Hạ biết Nguyễn Lập Nguyên lại đang có ý với Tư Mộ Hàn, cô đã nghe những lời như vậy đến mức thấy phiền rồi.
Cô ngắt lời Nguyễn Lập Nguyên, giọng điệu kiên quyết: “Bố muốn Tư Mộ Hàn giúp bố như lần trước sao? Không thể được đâu. Nếu Nguyễn Thị tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta thu mua thôi. Ngược lại, con thấy không bằng nhân lúc bây giờ cổ phần của Nguyễn Thị vẫn còn được giá thì trực tiếp bán ra đi.”
Nguyễn Lập Nguyên nghe vậy liền biến sắc: “Nguyễn Tri Hạ, con điên rồi!”
“Sợ rằng không phải một mình con có ý định bán cổ phần đâu. Chỉ sợ những người khác nắm giữ cổ phần trong công ty cũng có suy nghĩ giống như con rồi. So với để cổ phần Nguyễn Thị thối nát trong tay, còn không bằng tìm một người mua hào phóng.”
Nguyễn Tri Hạ nói lời này có thể tương đương với trực tiếp treo một lưỡi kiếm sắc bén ở trên đỉnh đầu Nguyễn Lập Nguyên.
Nguyễn Lập Nguyên trừng mắt, gương mặt dữ tợn chỉ vào Nguyễn Tri Hạ nói: “Con dám!”
“Con có gì mà không dám chứ? Cổ phần trong tay con là hợp pháp, dĩ nhiên có thể tự ý mua bán!”
Nguyễn Lập Nguyên nghe cô nói vậy thì tức giận, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
“Bố cứ suy nghĩ thật kỹ đi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra thì điện thoại lại đổ chuông.
Trên điện thoại hiện ra một số lạ trong thành phố Hà Dương.
Nguyễn Tri Hạ nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông trung tuổi.
“Xin hỏi, cô là chị của Tư Gia Thành sao?”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt: “Đúng vậy, tôi là chị của thằng bé.”
“Chuyện là thế này, tôi là chủ nhiệm lớp của Tư Gia Thành. Hôm nay, em ấy có gây ra chút chuyện trong trường học, cần mời gia đình qua một lát để giúp chúng tôi giải quyết.”