Chương :
Mặc dù Tư Mộ Hàn bên ngoài cư xử có chút lạnh nhạt so với người bình thường không khác nhau, thế nhưng anh ta và Tư Mộ Hàn quen biết đã lâu, anh hiểu rõ, chuyện của mẹ Tư Mộ Hàn đã tạo ra ảnh hưởng đối với anh.
Nếu Tư Mộ Hàn nói không có, anh ta cũng sẽ không hỏi thêm nữa.
…
Nguyễn Tri Hạ trở lại công ty, liền gặp Nguyễn Hương Thảo.
“Sao? Bố không ở công ty, cô liền cho rằng không ai có thể quản cô rồi? Muốn tới thì tới còn muốn đi không đi, thì sẽ không yên tâm làm việc!”
Nguyễn Hương Thảo khoanh tay nhìn cô, giọng điệu kỳ quái.
Nguyễn Tri Hạ cười nhạo một tiếng: “Không phải sao, cô có thể quản tôi?”
“Cô…” Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, bị cô làm cho nghẹn nói không ra lời.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.
Cô luôn cảm thấy vụ án này có khả năng liên quan đến Tư Mộ Hàn, Đào Binh lại biết chuyện mẹ Tư Mộ Hàn, bố cậu ta có thể là một trong những người – người biết rõ tình hình vụ bọn cướp năm đó.
Cách vài ngày, cảnh sát lại tìm Tư Gia Thành một lần nữa.
Lần này vẫn là Nguyễn Tri Hạ đi cùng Tư Gia Thành.
Cảnh sát cũng không có chứng cứ mới gì, chỉ là tìm hỏi theo thông lệ.
Từ đồn cảnh sát đi ra, Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại của Thẩm Lệ: “Đã lâu không ăn cơm chung với nhau, đêm nay cùng xem phim đi.”
Nguyễn Tri Hạ không từ chối, trực tiếp hẹn với Thẩm Lệ địa điểm gặp mặt.
Thẩm Lệ bận rộn công việc, Nguyễn Tri Hạ có việc gì cũng sẽ không tùy tiện tìm cô ấy, sợ làm phiền cô ấy, chỉ có cô ấy cũng không có việc gì mới có thể hẹn Nguyễn Tri Hạ cùng ăn cơm đi dạo phố vv…
…
Hai người cùng đến trung tâm thương mại để ăn cơm, liền trực tiếp đi lên xem phim, trước khi vào phòng chiếu phim, Thẩm Lệ đột nhiên nói: “Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau truyền thông Thịnh Hải, cậu biết chưa?”
Thực ra ngày đó cô từ phòng làm việc của Tư Mộ Hàn đi ra ngoài, đã nghĩ gọi điện thoại hỏi Nguyễn Tri Hạ, nhưng bởi vì đột nhiên có việc nên nán lại, liền quên mất.
Nguyễn Tri Hạ dừng một chút, gật đầu nói: “Biết.”
“Cậu biết lúc nào, chuyện lớn như vậy cậu lại không nói cho tớ!” Thẩm Lệ vỗ vai cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến tâm trạng lúc đó, vẻ mặt trở nên có chút mất tự nhiên: “Chính là tạm thời không muốn nói cho cậu.”
“Được rồi, trước tiên vào phòng chiếu phim đã.” Thẩm Lệ cũng không nhiều lời với cô, hào hứng đẩy cô vào phòng chiếu phim.
Có lẽ bởi vì nhắc đến Tư Mộ Hàn, lúc Nguyễn Tri Hạ xem phim tâm trạng cũng có chút không yên.
Lúc phim sắp kết thúc, cô nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn.
“Khi nào về, tôi đến đón em.”
Nguyễn Tri Hạ vốn muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói: “Sắp rồi, anh qua đây đi.”
Xem phim xong đi ra, Thẩm Lệ muốn đưa cô về.
“Cậu về trước đi, Tư Mộ Hàn sẽ đón tớ, cậu đi đường cẩn thận một chút.” Nguyễn Tri Hạ cười một cái nói.
Thẩm Lệ cũng cười theo, thần bí đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Bây giờ cậu lại có thể khiến Tư Mộ Hàn tới đón, thành thật nói cho tớ biết, hai người phát triển đến bước kia rồi?”
“Đi nhanh đi.” Nguyễn Tri Hạ đẩy cô ấy một cái.
“Hai người không phải đã. . .”
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ: “Đúng đúng đúng, cậu đi nhanh đi!”