Chương :
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh: “Lần đầu tiên anh thấy tôi, còn nói là tôi quá xấu.”
“Thì xấu thật mà.” Tư Mộ Hàn thẳng thắn.
Nguyễn Tri Hạ: “…”. Cô đột nhiên cảm thấy, Tư Mộ Hàn ăn nói như vậy, vậy mà cô cũng có thể gả cho anh, anh đã quá may mắn.
“Có điều…” Tư Mộ Hàn mở miệng nói: “Xấu như vậy anh vẫn hôn mà? Nếu là Thẩm Sơ Hoàng, anh ta có thể không?
Nguyễn Tri Hạ phản bác: “Bởi vì khẩu vị của anh nặng.”
“Dù khẩu vị của anh có nặng hơn nữa, cũng không phải người phụ nữ xấu xí nào cũng lọt được vào mắt anh.” Giọng điệu Tư Mộ Hàn nghe có chút tự mãn.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy chợt rung động trong lòng.
Người đàn ông lạnh lùng một khi nói lời đường mật, cũng chẳng kém cạnh ai.
…
Lúc hai người cùng xuống lầu, Tư Gia Thành đang đeo cặp đứng trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn họ.
Cậu ta lắc đầu nói: “Hai người dạo này thật sự là càng ngày càng quá đáng, vốn là chị Tri Hạ ngủ nướng, bây giờ là cả hai người đều cùng nhau ngủ nướng?”
Nguyễn Tri Hạ chột dạ cười cười, không nói gì lạ.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc Tư Gia Thành, anh nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, tất cả mọi người đều muốn nằm trên giường, chuyện này không có gì là lạ.”
Nguyễn Tri Hạ đến công ty, phát hiện hôm nay Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo đều không có đi làm.
Buổi trưa, Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Hà.
“Tri Hạ, ông nội con đã về nước, trưa nay con về nhà ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đồng ý: “Dạ.”
Cô đối với ông cụ Nguyễn không có ấn tượng gì, trong trí nhớ ông cụ Nguyễn là một người hiền lành, so với những người nhà họ Nguyễn khác, ông cụ Nguyễn cũng xem như đối xử với cô không tệ.
Nhưng lúc đó, bởi vì ông cụ Nguyễn bận rộn chuyện công việc, bên trên còn có hai anh em Nguyễn Hương Thảo, ông cụ cũng không chú ý nhiều đến Nguyễn Tri Hạ.
Cô cất kỹ điện thoại ra trước cổng lớn Nguyễn thị, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Anh dựa ở bên cạnh xe, dáng người cao ngất thon dài.
“Sao anh lại đến đây?” Nguyễn Tri Hạ chạy chậm tới.
“Người nhà họ Nguyễn gọi điện thoại cho em, kêu em về nhà ăn cơm?”
“Ừ.”
“Tôi đi cùng em.” Tư Mộ Hàn nói xong, mở cửa xe ra, dẫn cô vào trong xe.
Ngồi trong xe, Nguyễn Tri Hạ thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn phía trước không chớp mắt, chăm chú lái xe, nhưng lại giống như có mọc thêm con mắt trên đỉnh đầu, đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Nhìn anh gì vậy?”
“Không có gì…” Nguyễn Tri Hạ cuống quít quay đầu đi.
Cô cảm thấy Tư Mộ Hàn là một người rất giỏi giang.
Sau khi ông cụ Nguyễn về nước, người nhà họ Nguyễn có khả năng sẽ gọi điện thoại kêu Nguyễn Tri Hạ trở về ăn cơm gặp mặt, nhưng không nhất định phải là trưa nay, hơn nữa cho dù đoán được, không phải vẫn nên gọi điện thoại xác nhận một chút sao?
Mà Tư Mộ Hàn trực tiếp chạy đến, nói lên rằng anh vốn không hề do dự, anh vốn không nghĩ đến chuyện suy đoán của mình có thể sai sót.
Anh là một người vô cùng tự tin.