Chương :
Đột nhiên Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất ấm áp, cô bình tĩnh đáp: “Không có việc gì, chỉ muốn về nhà thôi.”
“Ngày mai em sẽ về sao?”
“Ừ. Ngày mai.”
“Tôi đi đón em.”
Nói chuyện với Tư Mộ Hàn một lúc, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn nhiều rồi, sau đó cô sửa sang lại mọi thứ rồi trực tiếp lăn ra ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Tri Hạ không quan tâm đến Nguyễn Chính Tu nữa, trực tiếp rời khỏi khách sạn đi tới sân bay.
Cô thực sự rất mệt mỏi với những người và những chuyện của nhà họ Nguyễn.
Ngồi ở trên máy bay, Nguyễn Tri Hạ gửi một tin nhắn cho Tư Mộ Hàn rồi tắt máy.
Nghĩ đến hai giờ sau có thể nhìn thấy Tư Mộ Hàn, đáy lòng của cô tràn đầy vui vẻ.
Lúc xuống máy bay, ra khỏi sân bay, cô mở điện thoại không thấy có tin nhắn hồi âm của Tư Mộ Hàn, mà chỉ có mấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Lệ.
“Tri Hạ?”
Sau lưng có người gọi cô.
Nguyễn Tri Hạ cho rằng mình nghe lầm nên không có để ý, thẳng đến khi có người vỗ nhẹ vai cô, cô vừa quay đầu lại đã thấy Trần Tuấn Tú.
Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc: “Anh?”
Lúc trước, sau bữa yến hội kia, Nguyễn Tri Hạ không có bài xích với Trần Tuấn Tú nữa.
Lúc này, Trần Tuấn Tú mặc một chiếc áo khoác dài tối màu, kết hợp với áo len cao cổ màu trắng bên trong, mái tóc tùy ý rủ xuống, cả người thoạt nhìn rất ôn hòa lại thân thiện.
Ánh mắt của hắn rơi vào hành lý trên tay trong tay Nguyễn Tri Hạ: “Em đi đâu vậy?”
“Tôi vừa đi công tác ở thành phố C về.” Lúc này, Nguyễn Tri Hạ phát hiện bên người Trần Tuấn Tú không có trợ lý và người đại diện, cũng không có hành lý: “Còn anh?”
“Anh quay một tiết mục ở nơi khác, vừa mới về, tạm thời không mua được vé máy bay, cho nên mấy người kia sẽ đáp xuống ở chuyến tiếp theo.” Trần Tuấn Tú nhìn quanh bốn phía một cái:”Mộ Hàn không đến đón em sao?”
“Chắc anh ấy chưa tới. Tôi phải gọi điện hỏi một chút mới được.”
Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Tri Hạ vang lên âm thanh tin nhắn tới.
Là Tư Mộ Hàn gửi tin nhắn đến: “Tôi tạm thời có việc, nên để Thời Dũng đến đón em.”
Nguyễn Tri Hạ thoáng chốc ngừng lại, sau đó nhắn lại một chữ “Ừ” cho Tư Mộ Hàn.
Thay đổi nho nhỏ của cô không thoát được đôi mắt của Trần Tuấn Tú:”Đợi lát nữa mới về sẽ kẹt xe đó, nếu Mộ Hàn chưa tới, anh sẽ lái xe chở em về trước.”
Nguyễn Tri Hạ nhẹ gật đầu:”Vậy làm phiền anh rồi.”
Trần Tuấn Tú lấy khẩu trang đeo lên, thò tay lấy hành lý trong tay Nguyễn Tri Hạ nói:”Đi theo anh.”
Nguyễn Tri Hạ muốn nói mình có thể tự xách được, thế nhưng Trần Tuấn Tú đã đi xa rồi, cô chỉ đành đuổi theo.
Cảm giác được mấy em gái qua đường cứ nhìn vào Trần Tuấn Tú, cô mới chợt nhớ tới Trần Tuấn Tú là người nổi tiếng, nhỡ chẳng may bị người ta nhận ra…
Vì vậy, cô thả chậm bước chân, cố ý rớt lại phía sau Trần Tuấn Tú một đoạn.
Trần Tuấn Tú bỏ hành lý của Nguyễn Tri Hạ vào trong cốp xe, quay đầu nhìn lại thấy Nguyễn Tri Hạ giống như một kẻ trộm lén lút chạy qua bên này, không khỏi bật cười: “Bộ dạng che che đậy đậy của em nhìn còn khả nghi hơn đấy.”
Nguyễn Tri Hạ có chút ngại ngùng, nhưng vẫn cảm thấy cẩn thận một chút càng an toàn hơn.
Cô mở cửa xe quẳng mình ngồi phía trước.