Chương :
Nguyễn Hương Thảo vừa đi là trong nhà hàng liền yên tĩnh trở lại.
Thẩm Lệ dựa người trên ghế sofa nói:“Nhà hàng này còn muốn thu phí phục vụ nữa, nhưng mà hiệu suất làm việc cũng được.”
Tư Gia Thành ngồi bên cạnh im lặng xem toàn bộ vở kịch giống như một người tàng hình. Lúc này cậu ta mới ngập ngừng nói: “Xin hỏi, bà dì lúc nãy nói ‘Tư Gia Thành chính là Tư Mộ Hàn’ là có ý gì vậy?”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới nhớ ra còn có Tư Gia Thành ở đây nữa.
Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn về phía mình liền tiếp tục truy hỏi:“Chị Hạ Hạ là bị ép cưới anh họ tôi sao?”
Câu hỏi của thằng bé cũng thật là thẳng thừng.
Nguyễn Tri Hạ còn chưa biết phải nói sao thì phát hiện Thẩm Lệ đang chống cằm chỉ ra sau lưng cô.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đi về phía bên này.
Người anh cao lớn, thân hình thẳng tắp, khí chất xuất chúng, vừa bước vào nhà hàng đã thu hút sự chú ý của người khác.
Nhất là các khách hàng nữ.
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt nhìn về phía Tư Gia Thành.
Chắc chắn là Tư Gia Thành nói cho Tư Mộ Hàn biết địa chỉ.
Tư Gia Thành sờ mũi, nghiêng đầu nhìn sang một bên giả vờ vô tội.
Thẩm Lệ cười tươi như một đóa hoa hướng dương, vẻ mặt nịnh nọt đứng dậy nhường vị trí bên cạnh Nguyễn Tri Hạ:“Ông chủ lớn, anh ngồi đây đi!”
Lúc trước Nguyễn Tri Hạ đã giải thích chuyện trên tin tức với Thẩm Lệ, cho nên bây giờ Tư Mộ Hàn lại là đại boss lợi hại, người đàn ông tốt đáng tin cậy trong lòng Thẩm Lệ.
“Cảm ơn.” Tư Mộ Hàn khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Tư Gia Thành và Thẩm Lệ ở phía đối diện vô cùng ăn ý cùng sáp lại xem thực đơn, không hề nhìn sang phía Nguyễn Tri Hạ bọn họ.
Tư Mộ Hàn cầm tay cô, khẽ hỏi:“Nguyễn Hương Thảo đã đến tìm em?”
“Đã đi rồi.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu. Chắc hẳn trước đó Tư Mộ Hàn đã nghe thấy tiếng trong điện thoại rồi, cũng không có gì để giấu giếm nữa.
“Không muốn quan tâm thì có thể không cần quan tâm, hoặc là giao cho anh.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn vẫn trầm thấp lạnh lùng như trước nhưng lại có một chút dung túng và cưng chiều như có như không.
Không phân biệt được rõ ràng nhưng khiến Nguyễn Tri Hạ thấy ấm lòng, giống như có thứ gì đó sắp trào dâng lên từ tận đáy lòng vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến Nguyễn Hương Thảo đã nhòm ngó Tư Mộ Hàn từ lâu là cô lại nghiến răng nói:“Chuyện này em tự xử lý, anh đừng nhúng tay vào, cũng không được gặp Nguyễn Hương Thảo!”
Trong giọng điệu có ý ghen nồng đậm, Tư Mộ Hàn có thể nhận ra được.
Anh nắm bàn tay còn lại thành nắm đấm, đặt lên miệng khẽ ho hai tiếng để che đi nụ cười, sau đó lại hết sức nghiêm túc đáp lại một tiếng:“Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên liền thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt sáng quắc, cô biết chút tâm tư đó của mình không qua được mắt anh, trong lòng có chút quẫn bách, mím môi, dùng bàn tay đang bị anh nắm lấy cấu vào lòng bàn tay anh.
Lòng bàn tay của anh khô ấm, bị cấu cũng sẽ không đau.
Nhưng Tư Mộ Hàn có ý muốn trêu cô liền rướn người sang, làm ra vẻ như muốn hôn cô.
Khoảng thời gian gần đây Tư Mộ Hàn thường hay túm lấy cô mà hôn, cũng không biết là mắc tật gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng né đi nhưng Tư Mộ Hàn giữ bả vai của cô, trầm giọng nói:“Tóc chỗ này bị rối rồi, em trốn cái gì?”
“…” Ha ha.
Tư Gia Thành len lén ngước mắt lên muốn nhìn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, Thẩm Lệ vội vàng ấn đầu cậu ta xuống, nói nhỏ: “Người lớn nói chuyện yêu đương, trẻ con đừng nhìn trộm.”
Tư Gia Thành bĩu môi:“Lớp chúng tôi cũng có người hẹn hò yêu đương.”
“Vậy cậu có đối tượng nào không?”