Chương :
Người đàn ông phong thần tuấn lãng cười lên càng mê người hơn, huống hồ còn có tư thế mời cô xuống xe ga lăng như vậy nữa.
Nguyễn Tri Hạ tự cho rằng mình không phải một người quá lãng mạn, cũng không thích chiêu này, nhưng nhìn khuôn mặt của Tư Mộ Hàn lại cảm thấy má mình nóng ran…
Cô đỏ mặt đặt tay của mình vào tay Tư Mộ Hàn. Tư Mộ Hàn thấy vậy, ý cười trong mắt càng rõ hơn, anh đưa Nguyễn Tri Hạ xuống xe, nắm tay cô đi về phía cổng lớn.
Vệ sĩ và người giúp việc ở ngoài cửa đồng loạt khom lưng, cung kính nói:“Hoan nghênh cậu chủ, mợ chủ về nhà!”
Tuy Nguyễn Tri Hạ đã kết hôn với Tư Mộ Hàn một thời gian nhưng hai người vẫn luôn sống ở trong biệt thự trên sườn núi. Tư Mộ Hàn cũng không khoe mẽ trước mặt cô, cô làm món gì anh cũng ăn, cô chọn nhà hàng nào anh cũng không kén chọn.
Cho nên cô biết mình được gả vào nhà giàu thượng lưu nhưng lại không có cảm giác gì đặc biệt.
Cho đến lúc này, cô đứng ở cổng nhà cổ nhà họ Tư, được đám đông người giúp việc và vệ sĩ cung kính nghênh đón, cô mới thật sự có cảm giác chân thật rằng mình được gả vào nhà giàu thượng lưu.
Tư Mộ Hàn cảm nhận được tay của Nguyễn Tri Hạ hơi cứng đờ, anh liền bấm nhẹ vào lòng bàn tay cô, nghiêng đầu nhìn về phía cô, lên tiếng trấn an:“Đừng căng thẳng, đi theo anh là được.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, gật đầu:“Ừm.”
Bên trong nhà cổ nhà họ Tư không có khác biệt lớn so với bố cục của biệt thự hiện đại, nhưng thiết kế lâm viên cầu kỳ hơn một chút, hết sức tỉ mỉ.
Một đường đi tới, những nơi đi qua, tất cả những người giúp việc và vệ sĩ đều sẽ dừng lại chào hỏi Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
Ngay cả động tác xoay người và cúi người đều giống nhau, bọn họ xếp thành một hàng, đây rõ ràng là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Nguyễn Tri Hạ âm thầm cảm thấy hoảng sợ, sắc mặt cô có chút trang nghiêm.
Khu nhà cổ nhà họ Tư rất lớn, hai người đi qua sân trước, đi qua phòng khách, đi đến sân sau.
Ông cụ Tư lớn tuổi, thích sự yên tĩnh, cho nên đã dọn về sống ở sân sau yên tĩnh.
Đến cửa chỗ ông cụ Tư ở, Tư Mộ Hàn chào hỏi với người giúp việc gác cửa: “Ông nội ở bên trong à?”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Người giúp việc nhìn thấy Tư Mộ Hàn, trên mặt vui vẻ, khẽ đẩy cửa đi vào, cẩn thận nói: “Thưa ngài, cậu chủ đã trở về rồi.”
Khe cửa mở ra rất nhỏ, chỉ đủ cho người giúp việc đứng ở đó, Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy bên trong, cô chỉ nghe thấy một giọng nói có chút già nua vang lên:“Đến rồi thì để bọn nhỏ vào đi.”
Người giúp việc quay đầu, khẽ gật đầu với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ:“Chúng ta đi vào thôi.”
Nguyễn Tri Hạ được Tư Mộ Hàn dẫn theo vào phòng.
Trong phòng ấm áp, còn có mùi hương thoang thoảng của mực và trà, trong phòng được trang trí rất đơn giản, một hàng giá sách, một bàn làm việc, còn có một số đồ dùng dùng để pha trà.
Ông cụ Tư mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trong tay cầm bút lông, ông cụ đang viết bút lông ở trước bàn làm việc, tuy ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi, thế nhưng tinh thần khỏe mạnh, cả người lộ ra hơi thở thản nhiên ung dung.
Tư Mộ Hàn lên tiếng gọi:“Ông nội.”
Ông cụ Tư ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt Nguyễn Tri Hạ đang nhìn chằm chằm mình, ông cụ không nói một lời, thế nhưng lại không giận mà uy.
Nguyễn Tri Hạ buông tầm mắt xuống, Tư Mộ Hàn âm thầm kéo Nguyễn Tri Hạ ra phía sau mình.
Dáng vẻ bảo vệ của Tư Mộ Hàn rơi vào trong mắt ông cụ Tư, khiến ông cụ khẽ hừ một tiếng:“Cô bé này là ai?”
Tư Mộ Hàn nhướng mày:“Người ông muốn gặp.”
Giọng điệu này của anh có chút kích động, chọc cho ông cụ Tư dựng râu trừng mắt, ném bút lông trong tay ra:“Cháu lại là ai?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Ông cụ Tư này, chẳng lẽ có bệnh đãng trí của người già rồi ư?
Trong đầu cô vừa xuất hiện suy nghĩ này, bên kia, ông cụ Tư bất ngờ nhìn về phía cô, nói một câu:“Cháu mắng ai là người già đãng trí vậy?”