Chương :
“Nguyễn Tri Hạ, cô đứng lại đó cho tôi! Cô mau giải thích đi!” Nguyễn Hương Thảo kinh sợ trước một chuỗi động tác lưu loát của Nguyễn Tri Hạ, nhưng sau đó, cô ta đã phản ứng kịp và đuổi theo.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Trần Tuấn Tú.
Có lẽ là Trần Tuấn Tú đang bận việc nên chưa trả lời cô.
Chuyện này phải do chính Trần Tuấn Tú ra mặt mới dễ giải quyết.
Không lâu sau, Trần Tuấn Tú gửi tin nhắn và đính kèm một địa chỉ:“Gặp mặt rồi nói.”
Lúc này thì Nguyễn Hương Thảo đã đuổi tới:“Cô chạy cái gì chứ? Mau nói cho rõ ràng!”
Nguyễn Tri Hạ làm gì có tâm trạng đôi co với Nguyễn Hương Thảo, cô cầm túi rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi Nguyễn Thị, Nguyễn Tri Hạ gọi xe đi tới địa chỉ mà Trần Tuấn Tú đã gửi thì phát hiện nơi đó là một quán trà khá cao sang.
Cô còn chưa xuống xe mà đang đưa tiền cho tài xế, trong lúc chờ tài xế tìm tiền thừa để đưa lại thì cô thấy Trần Tuấn Tú bước ra khỏi quán trà đó.
Chỉ là vẻ mặt của anh ta không đúng lắm, sắc mặt tái nhợt, thậm chí còn giống như thất hồn lạc phách.
“Thưa cô, đây là tiền thừa.”
Giọng nói của tài xế đã kéo suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ về.
“Cảm ơn.” Nguyễn Tri Hạ nhận lấy tiền thừa, lúc cô mở cửa xe và đi xuống thì không còn thấy bóng dáng của Trần Tuấn Tú ở đâu nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bốn phía nhưng không thấy anh ta đâu.
Vì thế cô gửi tin nhắn cho Trần Tuấn Tú:“Tôi đến rồi, anh ở đâu đấy?”
Anh ta chưa trả lời cô.
Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại gọi điện cho Trần Tuấn Tú nhưng không ai nghe máy.
Nghĩ đến vẻ mặt khác thường của Trần Tuấn Tú, Nguyễn Tri Hạ lập tức gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Điện thoại đã kết nối được rồi vang lên hai tiếng, sau đó một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia: “Em ở công ty sao?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn qua điện thoại càng thêm từ tính nên người nghe bỗng cảm thấy rất yên tâm.
Đầu tiên Nguyễn Tri Hạ hỏi anh:“Anh thấy hot search chưa?”
“Hot search gì?” Tư Mộ Hàn vừa họp xong, hot search của Trần Tuấn Tú thì mới có không lâu nên anh vẫn chưa biết chuyện.
Cố Tri Dân vừa vặn đẩy cửa đi vào:“Mộ Hàn, xảy ra chuyện rồi! Ảnh đế của chúng ta và vợ cậu lên hot search mất rồi!”
“…”
Giọng nói của Cố Tri Dân rất to nên Nguyễn Tri Hạ ở đầu dây bên kia cũng nghe được.
Cô và Trần Tuấn Tú vốn trong sạch, nhưng tại sao qua lời nói của Cố Tri Dân thì lại như có gì đó thế chứ?
Nguyễn Tri Hạ khó hiểu cảm thấy trống rỗng nên giải thích:“Là ngày ở sân bay ấy, có lẽ là em và anh ta bị người chụp trộm.
Khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đường nói một nẻo
“Ừm.” Tư Mộ Hàn thờ ơ nói: “Em gọi điện thoại cho anh là để nói chuyện này?”
“Cũng không hẳn vậy…”
“Vậy em còn muốn nói chuyện gì với anh?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn vẫn thờ ơ như cũ nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nghe ra một chút bất thường bên trong đó.
“Không có…” Cô đột nhiên không dám nhắc đến chuyện của Trần Tuấn Tú đâu, anh tới tìm em.” Tư Mộ Hàn vừa nói vừa cầm lấy chìa khóa xe để đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu vậy?” Cố Tri Dân thấy Tư Mộ Hàn cầm chìa khóa xe bước ra ngoài thì nói với vẻ mặt khiếp sợ:”Đừng nói là cậu muốn đi tìm Trần ảnh đế đánh nhau đấy, anh ta không có ở công ty đâu…”