Chương :
Tư Mộ Hàn ngồi xuống trước mặt Nguyễn Chính Tu, dựa vào ưu thế chiều cao một mét chín của mình, cho dù ngồi anh vẫn cao hơn Nguyễn Chính Tu.
Chiều cao áp chế lại làm cho khí tức của Tư Mộ Hàn càng thêm cường đại khiếp người.
“Cậu Tư đang giễu cợt tôi sao?” Trong lòng Nguyễn Chính Tu mơ hồ biết được mục đích đến đây của Tư Mộ Hàn là gì.
“Bây giờ, chuyện cụ Nguyễn làm còn cần tôi đến giễu cợt sao?” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Ông cho rằng không cho Nguyễn Tri Hạ từ chức là ông có thể vây cô ấy ở Nguyễn Thị, rồi khống chế cô ấy trong lòng bàn tay của ông sao?”
Sắc mặt của Nguyễn Chính Tu bỗng nhiên thay đổi, rồi đột nhiên căng lên.
Tư Mộ Hàn thấy ông ta như vậy, hài lòng nở nụ cười:”Tựa như năm đó, ông cùng người nhà họ Tư đạt được suy nghĩ chung, rồi cuối cùng ông ra nước ngoài, bọn họ nghĩ ông sẽ chết già ở nước ngoài, không phải bây giờ ông đã trở về rồi hay sao? Ở trên thế giới này, không có cái gì gọi là tuyệt đối cả.”
Sắc mặt của Nguyễn Chính Tu càng lúc càng khó coi:”Cậu Tư, tôi không biết cậu đang nói gì, còn về chuyện Nguyễn Tri Hạ từ chức, tuy nó đã gả cho cậu, nhưng chung quy nó vẫn họ Nguyễn, cho nên chuyện này phải do tôi nói mới tính.”
“Vậy sao?”
Nụ cười trên mặt Tư Mộ Hàn càng sâu hơn, thanh âm trở nên nhẹ nhàng chậm chạp nhưng lại lộ ra vẻ quỷ dị:”Bản án năm đó của mẹ tôi, ông đã dốc sức giúp nhà họ Tư tìm ra kẻ có liên quan, cho nên nhà họ Tư cảm kích ông mới để cho tôi cùng Nguyễn Hương Thảo lập hôn ước, rõ ràng đây là chuyện tốt, nhưng vì sao ông lại phải ra nước ngoài?”
Tư Mộ Hàn nói chạm vào điểm mấu chốt của Nguyễn Chính Tu, ông ta chỉ vào cửa gào thét:”Đó là vì tôi muốn ra nước ngoài, chuyện đó có liên quan gì đến cậu? Cậu đi ra ngoài ngay cho tôi, công ty của tôi không chào đón cậu. ”
“Chỉ cần tôi muốn, thì ngày mai nơi này có thể biến thành của tôi.”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, khuôn mặt lạnh lẽo đến thấu xương:”Đừng tưởng rằng có Tư Đình Phong hoặc là có những người nhà họ Tư khác có thể giúp ông, bây giờ bọn họ đã là ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Sắc mặt của Nguyễn Chính Tu chuyển biến lớn, khóe môi khẽ nhếch lên giờ giống như bị điểm huyệt, trong lúc nhất thời cứng đơ tại chỗ, ngay cả một câu cũng nói không được.
Năm đó, ông đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn, nhưng ông chỉ vội vàng nhìn thoáng qua kho hàng đã bỏ đi.
Lúc đó, trên mặt Tư Mộ Hàn đầy vết bẩn, ánh mắt dại ra, giống như đã sợ choáng váng.
Lúc ấy, ông đã cảm thấy đứa bé này đã bị phế, về sau, ông yêu cầu kết thông thông gia với nhà họ Tư, mà lúc đó người nhà họ Tư cũng hiểu được tình huống của Tư Mộ Hàn không được lạc quan, vì vậy mới đồng ý qua loa.
Song ông ta làm sao cũng không nghĩ tới, mười năm sau, đứa bé giống như bị phế ở trong mắt ông ta, vậy mà ngồi ở trong phòng làm việc của ông ta kiên quyết đe dọa,uy hiếp ông.
Sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên ông ta nhìn sai, đứa bé năm đó chính là Tư Mộ Hàn bây giờ.
Nguyễn Chính Tu lắc đầu, ngã ngồi xuống ghế, cất giọng khàn khàn già nua lên: “Cái khác thì tôi không biết, năm đó ở nhà xưởng hoang, tôi có nhìn thấy một người phụ nữ có mấy phần giống bố cậu, hẳn là em gái của bố cậu.”
Tư Mộ Hàn mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt nổi lên bão tố, buồn rười rượi lên tiếng: “Trông tôi dễ bị lừa gạt như thế ư?”
Anh không tin những gì Nguyễn Chính Tu nói.
Em gái của Tư Đình Phong tên là Tư Liên, là mẹ của Trần Tuấn Tú, và cũng là cô của anh.
Tư Liên và mẹ của Tư Mộ Hàn là bạn mấy chục năm, sau khi mẹ anh gặp chuyện không may, Tư Liên liền buồn bực vài năm không vui.
Huống hồ, lúc mẹ anh gặp chuyện không may, Tư Liên đang ở nước ngoài.
“Cậu Tư, tôi đây lớn tuổi rồi đã không còn cầu mong gì nữa, chỉ muốn bảo vệ sản nghiệp của Nguyễn Thị mà thôi.” Nguyễn Chính Tu giống như mệt mỏi cực độ dựa vào ghế, thở dài lên tiếng.
Ông không cần phải đi lừa gạt Tư Mộ Hàn làm gì.
Lời nói cùn với vẻ ngoài thành tâm của Nguyễn Chính Tu cũng không thể làm sắc mặt Tư Mộ Hàn tốt lên, trái lại càng trở nên khó coi.
Tư Mộ Hàn đứng dậy, lời nói cùng vẻ mặt của anh vẫn lạnh như thế:
“Nguyễn Tri Hạ ngày mai không cần đến Nguyễn Thị làm nữa.”