Chương :
Anh cúi người hôn cô:“Em rõ ràng rất thích.”
Nguyễn Tri Hạ vừa thẹn vừa giận, đang muốn cãi lại, anh lại đúng lúc này tiến vào.
Cô kêu lên một tiếng khó chịu, ngón tay mảnh khảnh bấu vai anh, trên móng tay để lại một vết đỏ mờ ám, khuyến khích Tư Mộ Hàn càng dùng lực hơn.
…
Hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ theo thói quen thức dậy vào bảy giờ, theo thói quen muốn rời giường.
Kết quả cô mới khẽ nhúc nhích, đã bị người đàn ông bên cạnh kéo về giường.
Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn khi vừa tỉnh ngủ nghe có vẻ mông lung: “Hôm nay em đâu có đi làm, dậy sớm như vậy làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới nhớ ra, hôm nay mình không cần phải đến làm ở Nguyễn thị nữa.
Vừa nghĩ vậy, lại cảm thấy có hơi trống rỗng.
Trong lòng cô nghĩ vậy, liền bất giác nói ra khỏi miệng.
Tư Mộ Hàn bên cạnh đang ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, nghe vậy liền nói với vẻ hàm ý sâu xa:“Anh có thể không đi làm, để lấp đầy trống rỗng trong em.”
Nguyễn Tri Hạ:“…”
Cô đưa tay sờ sờ eo nhỏ của mình, tức giận nói:“Anh mau đi làm đi!”
“Tối hôm qua em đâu có như vậy, bây giờ ngủ dậy mặc quần vào liền tỏ vẻ không nhận người quen nữa?” Tư Mộ Hàn nói lời lưu manh, vậy mà sắc mặt vẫn cực kỳ đứng đắn.
Nguyễn Tri Hạ vô cùng chắc chắn, rất có thể cả đời này cô cũng không thể không biết xấu hổ được như Tư Mộ Hàn.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, mặt Nguyễn Tri Hạ đỏ tới tận mang tai, chui vào chăn bọc mình lại thật chặt:“Mau cút đi.”
“Không biết lớn nhỏ.” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút vui vẻ, cúi người tới, cách chăn mền ôm cô hôn một cái:“Em ngủ thêm một lát nữa đi.”
Sau đó, trong phòng tắm liền vang lên tiếng nước.
Cô thiếp đi trong tiếng nước hỗn loạn này.
Lúc tỉnh lại, là do thím Hồ gọi cô dậy.
“Mợ chủ, mợ tỉnh chưa?”
Cô cho rằng thím Hồ đến để gọi cô đi ăn cơm, chống người ngồi dậy hô ra cửa: “Tôi xuống liền đây.”
Bên ngoài yên lặng vài giây, giọng nói của thím Hồ lại lần nữa truyền vào:“Mợ chủ, ông cụ đã đến.”
Thím Hồ nói chuyện không đầu không đuôi, khiến Nguyễn Tri Hạ không tài nào hiểu nổi:“Ông cụ nào?”
Thím Hồ bổ sung một câu:“Bên nhà cổ ấy.”
Ông cụ Mộ?
Nguyễn Tri Hạ toàn thân giật mình một cái, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo.
“Tôi xuống ngay.”
Cô nói xong, liền nhảy xuống giường, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Rửa mặt đơn giản, mặc quần áo rồi đi xuống lầu.
Cũng may là ở nhà, không cần phải trang điểm.
Nguyễn Tri Hạ vừa bước xuống cầu thang, đã thấy Tư An Lâm ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Thím Hồ đang dâng trà cho ông, phía sau ông là hai người vệ sĩ đứng như thần giữ cửa.
Nguyễn Tri Hạ vừa xuống lầu, vừa nghĩ mục đích hôm nay ông cụ Tư đến đây.