Chương :
Tư Mộ Hàn mím môi, gọi điện thoại cho Cố Tri Dân, lúc nghe điện thoại, vẻ nghiêm túc trên mặt anh biến mất, giọng nói nghe trái lại có chút nhìn có chút hả hê: “Chuyện tiếp theo, bản thân cậu gây ra, tự mình dọn chiến trường đi.”
Bài facebook dài kia của Tư Mộ Hàn, có thể nói là giúp đỡ đúng lúc, PR rất đúng chỗ, tình hình trên web đã sửa lại toàn bộ, sau này xử lý đơn giản một chút là được, coi như là vẽ một cái kết viên mãn.
Cố Tri Dân rất vui mừng, liền bị Tư Mộ Hàn dọa những lời này:”Lại xảy ra chuyện gì?”
Anh ta nghĩ, thần kinh căng còn như vậy sớm cũng sẽ đứt, anh sớm muộn cũng sẽ chết sớm.
“Tự mình để ý.” Tư Mộ Hàn nói nhẹ một câu như vậy, liền cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ đối với lời của anh cũng rất tò mò: “Cố Tri Dân anh ta gây chuyện gì vậy?”
Tư Mộ Hàn cũng không nói thêm nữa, thu điện thoại của cô::”Nên nghỉ ngơi rồi.”
“Mới sáu giờ!”
“Xong chuyện sớm rồi đi ngủ sớm một chút.”
Làm chuyện gì?
Tư Mộ Hàn không cho cô cơ hội suy nghĩ, liền ôm cả người cô lên, liền đi lên tầng.
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng ôm chặt cổ Tư Mộ Hàn, lướt qua bờ vai anh thấy thím Hồ đang nhìn về phía hai bọn họ.
Trong mắt mang theo một chút kinh ngạc, một chút ý cười hiền hậu. . .
Mặt Nguyễn Tri Hạ vừa đỏ vừa đen, đen lại xanh, vừa đến phòng liền đánh một cái vào ngực Tư Mộ Hàn:”Trong nhà còn có người, anh chú ý một chút đi!”
Tư Mộ Hàn bắt được tay cô, cúi đầu hôn cô, trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Đã rất chú ý rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nói không lại anh, cuối cùng chỉ có thể bị Tư Mộ Hàn lăn qua lăn lại. . .
Nói ngủ sớm, kết quả cuối cùng vẫn là đến mười một mười hai giờ mới ngủ.
…
Nguyễn Tri Hạ vẫn nhớ chuyện ngày hôm qua, sáng sớm tỉnh dậy, liền lấy điện thoại di động muốn lên facebook.
Kết quả tìm nửa ngày không tìm được, cô mới nhớ ra điện thoại di động của mình tối hôm qua lại bị Tư Mộ Hàn lấy đi.
Cô đẩy Tư Mộ Hàn một cái:”Điện thoại di động của em!”
Tư Mộ Hàn lim dim mắt, lúc tỉnh lúc không, đôi mắt đen như mực kia của anh cũng không dọa người như vậy, ngược lại cảm thấy ấm áp thêm vài phần.
Anh đưa tay lấy điện thoại di động của mình: “Dùng của anh trước đi.”
Nguyễn Tri Hạ lên facebook, liền thấy đủ loại tin chưa đọc +, cùng với đủ loại @.
Giọng của cô có chút chua xót: “Cậu chủ Tư đúng là khác người, người hâm mộ nick facebook có thể tăng nhiều như vậy, thực sự là lợi hại.”
“Không dám nhận.” Tư Mộ Hàn đưa tay lại lần nữa ôm cô vào lòng, đầu tựa vào vai cô, giọng khàn nhỏ: “Có lợi hại hơn nữa cũng bị em đè ép…”
Nguyễn Tri Hạ bùng nổ: “Tư Mộ Hàn!
“Ừ.”
Tư Mộ Hàn lên tiếng: “Em nhìn dáng vẻ hung dữ của em đi, tôi không dám nói gì em, hai chúng ta, rốt cuộc là người nào giỏi hơn?”
Nguyễn Tri Hạ nằm trong chăn đạp anh hai lần, cô không muốn cùng anh tiếp tục thảo luận đề tài ai “giỏi” hơn này.
Tư Mộ Hàn cười một tiếng, tiếp tục ngủ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn danh sách chủ đề, xếp ở vị trí thứ nhất là chủ đề: Tổng giám đốc Cố oai phong.
Xếp thứ hai là chủ đề: Thẩm Lệ tuyên chiến với La Doanh.