Chương :
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền nhìn sắc mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẫn buông tầm mắt xuống, anh rót cho mình một chén trà, bâng quơ nói: “Vậy em có muốn đến Thịnh Hải làm việc không?”
Nguyễn Tri Hạ vừa bưng chén trà lên uống một ngụm, nghe thấy thế, lập tức phun ra.
“Phụt…”
Đúng là bị Cố Tri Dân đoán trúng sao?
Tuy cô và Tư Mộ Hàn ngồi đối diện nhau, ở giữa còn cách một bàn trà, thế nhưng trên mặt Tư Mộ Hàn vẫn bị dính nước trà cô phun ra.
Tư Mộ Hàn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, dường như anh có chút tức giận, thế nhưng lại cảm thấy không thể làm gì khác.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng cầm khăn lau mặt cho anh: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý.”
Cô không nghĩ tới, suy đoán trước đó của cô và Cố Tri Dân lại đúng.
Tư Mộ Hàn đâu giống với người sẽ làm ra loại chuyện này, với tính tình của anh, không phải anh nên trực tiếp ra lệnh à?
Lần này quá mức uyển chuyển!
Tư Mộ Hàn từ từ nhắm hai mắt lại, để mặc cho Nguyễn Tri Hạ lau mặt cho anh.
Sau khi lau xong, Nguyễn Tri Hạ có ý thức giữ mạng rất cao, hôn lên mặt anh một cái thật kêu: “Xong rồi.”
Tư Mộ Hàn mở mắt ra, lập tức thay đổi sang vẻ mặt giải quyết công việc chung: “Lấy chuyên ngành và kinh nghiệm của em, em không tìm được công ty nào thích hợp hơn Thịnh Hải đâu.”
Cô cảm thấy khả năng Tư Mộ Hàn uyển chuyển chỉ là ảo giác mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Anh muốn em đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải làm việc thì cứ việc nói thẳng, đi một vòng lớn như thế, anh có cảm thấy mệt không vậy.”
Tư Mộ Hàn hiếm khi bị Nguyễn Tri Hạ làm cho nghẹn lời, anh nắm tay, đặt bên môi ho nhẹ mấy cái: “Tôi chỉ đang hỏi ý kiến của em.”
Nguyễn Tri Hạ nói thẳng: “Được.”
“…” Tư Mộ Hàn thấy cô trả lời một cách dứt khoát như thế, trong lúc nhất thời anh không biết nói gì cho phải.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng dò hỏi: “Bởi vì lúc trước em từ chối anh, cho nên anh mới…”
“Ngày mai em đến báo danh nhận việc.” Làm sao Tư Mộ Hàn có thể cho cô cơ hội hỏi nhiều, sau khi nói xong, anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.
Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ giật giật, xem đi, vừa nói đã lộ ra nguyên hình.
Hai người cùng nhau về nhà, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hỏi anh: “Anh làm như vậy có tính là cho em đi cửa sau không?”
“Đi cửa sau à?” Tư Mộ Hàn khẽ nhướng mày nói: “Không tính.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chuyện này giống như đi cửa sau, nếu như không nhờ Tư Mộ Hàn lên tiếng, Nguyễn Tri Hạ muốn vào làm việc ở tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, có lẽ còn cần vượt qua muôn vàn khó khăn mới có thể vào được.
Một lúc sau, trong xe vang lên giọng nói của Tư Mộ Hàn: “Tìm cho em một ekip viết kịch bản, sắp xếp hoạt động, trong vòng nửa năm, có thể khiến cho danh tiếng của em ở trong làng giải trí tăng cao, trở thành biên kịch vàng, đây mới gọi là đi cửa sau.”
Nguyễn Tri Hạ hiếu kỳ hỏi: “Cho nên ngay từ đầu, anh đã nghĩ đến việc cho em đi cửa sau bằng cách này à?”
“Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh rất nghiêm túc.
Thịnh Hải là ông trùm trong giới giải trí, Tư Mộ Hàn là ông chủ đứng phía sau của Thịnh Hải, đối với những thứ trong giới giải trí, anh hiểu rất rõ.
Những cái gọi là thành danh sau một đêm, tất cả đều có một ekip đứng sau vận hành.
Mấy năm gần đây, mấy tiểu hoa đán mới nổi trong công ty, tất cả đều dựa vào ekip vận hành để đi lên.