Chương :
Lời vừa nói ra, ngay cả người tương đối lười biếng cũng dựng thẳng lồng ngực, tập trung cao độ mà nhìn chằm chằm vào anh ta bằng một đôi mắt. Giang Húc Đông hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người. Những người phía sau ngáp một cái đều đi lên trở về phòng.
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Anh ta bây giờ còn không biết có bao nhiêu người dưới tay Nguyễn Kiến Định nói gì đến đem người đuổi đi…
Giang Húc Đông không có cảm giác áy náy chút nào. Anh ta trở lại phòng, nhìn thấy Vũ Nguyên Hải đang ngủ say, liền nằm xuống bên cạnh. Anh ta thuận tay ôm người vào trong lòng, hôn hôn miệng anh ta mấy cái, chỉ ôm ôm một chút liền ngủ thiếp đi, vẫn là không thể buông tay cái loại cảm giác này.
Từ khi trở về khách sạn này, Nguyễn Kiến Định luôn cảm thấy có chút buồn bực, giống như đã xảy ra chuyện không thể kiểm soát được.
Đã nửa đêm, nhưng anh vẫn ngồi trên ghế, nhíu mày nhìn đống tài liệu trên tay.
Anh về cũng không mất nhiều thời gian, chỉ mất hơn hai ngày, trong khoảng thời gian này không có nhiều chuyện xảy ra. Abel đang co rúm lại trong căn nhà đó cũng không có động tĩnh gì. Nếu như không phải Nguyễn Kiến Định tự mình đi kiểm tra qua, anh cũng cho rằng bên trong căn bản không có người!
Trần Bắc đứng ở cách đó không xa, cũng đang cúi đầu giải quyết chuyện nhà máy dược phẩm.
Tin tức vệ sĩ gửi về nhiều không đếm xuể, anh ta không chỉ phải phân loại từng cái tin nhắn, còn phải phân biệt cái nào là giả, cái nào là thật, quả thực là rất phiền phức, cuối cùng khuôn mặt của Trần bắc cũng tê dại!
Hai người đang giải quyết việc riêng không xen vào chuyện của nhau, mà phần lớn tâm tư Trần Bắc đều đặt lên người Nguyễn Kiến Định.
Cho nên rất dễ dàng liền đã nhận ra có người ở gần đó đang nhìn chằm chằm vào họ, hơn nữa còn có nhiều hơn một người. Nhưng mấy người đó cũng chỉ nhìn chằm chằm chứ không làm gì cả. Điều này chút không phù hợp lẽ thường, nhưng nếu chỉ là tới điều tra tin tức, có khả năng sẽ làm như vậy.
Vì sợ bị phát hiện, Trần Bắc giả vờ cúi đầu xuống. Anh ta chỉ dùng khỏe mắt quét ra ngoài, cố gắng tìm ra người đang trốn trong góc. Nhưng kỹ thuật giấu người ở phía đối diện thực sự là quá tốt. Mặc dù Trần Bắc có thể phát hiện ra có người đang nhìn lại đây, nhưng lại không tìm thấy người đó đang ở đâu. Vì vậy anh ta chỉ có thể đặt những thứ trong tay xuống, bước tới đóng rèm cửa đồng thời quét mắt nhìn một vòng.
Cuối cùng vẫn không tìm thấy ai, chỉ thấy một vài vật thể hình người mờ ảo phía trước, không biết có phải là người hay không.
Khi Trần Bắc đứng dậy, Nguyễn Kiến Định đã nhận ra sự khác thường của anh ta. Anh cau mày đặt đồ trong tay xuống, quay đầu nhìn anh ta.
“Thưa ngài, có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Hẳn là người của Abel. Tôi không tìm thấy họ ở nơi nào, cho nên chỉ có thể kéo rèm lại trước.”
Trần Bắc vừa nói vừa nhớ lại. Lần trước đi tới tòa nhà bên kia, khi anh ta đang điều tra đã đụng phải hang ổ của vệ sĩ ở đối diện, nhưng lúc đó anh ta cũng chỉ liếc nhìn đại khái, hiện tại anh ta có thể nói ra hết thảy là ai.
“Tôi sợ sẽ có hành động. Hãy truyền tin tức cho những người đang canh gác nhà máy dược phẩm. Lập tức phân tán khỏi thành phố này. Đầu tiên đến một thành phố gần đó nằm trong bóng tối vài ngày. Khi tình hình ở đây rõ ràng hơn rồi quay trở lại cũng không muộn.”
Sở dĩ Nguyễn Kiến Định dám gọi người ngay bây giờ cũng chỉ có thể là dựa vào công tước Otto. Có ông ngoại hỗ trợ, tuy rằng không thể đối phó Abel, nhưng Abel cũng không có biện pháp đối phó anh, ít nhất bên ngoài là không có cách nào.
“Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay, ngài về nghỉ sớm một chút. Đám người đó chỉ nhìn chằm chằm chứ không có ý định động thủ.”
Trần Bắc gật gật đầu, sau đó bò ra ngoài cửa sổ sau phòng tắm. Dưới màn đêm đen kịt bao phủ, bên trong không thấy một ai, Nguyễn Kiến Định đang ngồi ở bên giường nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy nhức đầu.