Chương :
“Thứ nằm trong phòng làm việc đó, sở dĩ tôi biết là vì Tần Văn Hưng đã nhìn thấy thứ đó rồi, thế nhưng theo trí thông minh của Yaren, tôi cảm thấy rằng cho dù có dỡ cả tòa nhà cũng không thể tìm được cái kết sắt kia.”
Hứa Minh Ngọc không quan tâm đến việc anh ta sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của mình, từng lời anh ta nói như từng phát súng “Đoàng đoàng đoàng!” bắn xuyên qua người bà, quả thực đã vạch trần trụ con người từ trong ra ngoài của Dương Thừa Húc, khiến người ta trông mà rửa mắt.
Chỉ riêng điều đó thôi còn chưa tính đến, trước khi Dương Thừa Húc phản bác lại, Hứa Minh Ngọc đã tiếp lời: “Chỉ với bộ dạng này của con mà còn muốn cứu được Dương Minh Hạo sao, đúng là cái loại mơ mộng hão huyền, con không mất mạng mẹ đã cám ơn trời đất lắm rồi, tại sao mẹ lại sinh ra cái loại con ngu như lợn thế này chứ, đếch biết bao nhiêu năm qua Dương Minh Hạo đã dạy dỗ con được những thứ gì thế này, hay là ngu bẩm sinh hả!”
“Bà! Hứa Minh Ngọc, để tôi nói cho bà biết, bà chở có đắc ý quá, cho dù bố tôi có tệ thế nào thì ông ấy cũng tốt hơn bà gấp vạn lần, bà là một người đàn bà khốn nạn bỏ chồng bỏ con. Đúng vậy, từ nhỏ tôi chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng, đã vậy tôi còn bị gọi là đồ con hoang, nhưng tất cả mọi chuyện đều là do ai! Tất cả mọi chuyện là do bà gây ra, vì ngay từ đầu nếu bà đã không có khả năng nuôi tôi, thì tại sao bà lại sinh ra tôi làm gì? Sinh ra cũng được thôi, thế nhưng bà còn ném tôi cho người người không có quan hệ huyết thống nuôi tôi làm gì, bà có từng nghĩ tới rằng nếu như bố ta máu lạnh vô tình hơn chút nữa thì tôi đã không còn sống không nổi đến tận bây giờ không!”
Dương Thừa Húc gào thét kinh khủng, anh ta bật ra hết những lời mình muốn nói, dựa vào tường thở hổn hển, cố gắng lau đi nước mắt trên khỏe mắt, mở đôi mắt đỏ hoe, nhìn lên trần nhà, mím môi không nói chuyện nữa.
“Mẹ biết, lúc đó mẹ có lỗi với bố con.” Hứa Minh Ngọc bị anh ta nói nên không nói nên lời, theo bản năng đứng dậy, bước đến chỗ anh ta hai bước, đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy giọng mình khô khốc đến kinh ngạc. Câu nói này của bà ta không hề có cảm xúc gì.
“Bà biết bà có lỗi với chúng tôi, vậy mà bây giờ bà vẫn đứng đây ra vẻ ta đây với chúng tôi sao, tôi chỉ có hai ngày để cứu bố tôi, không chỉ riêng bà, tất cả mọi người sẽ phải chôn cùng với bố tôi!” Rõ ràng trước đây anh ta cũng không hề có tình cảm sâu đậm gì đối với Dương Minh Hạo, thế nhưng từ khi biết mình không phải là con ruột do bố mình sinh ra, mà bố mình lại dùng tính mạng mình che chở bảo vệ anh ta an toàn, thế nên tình cảm bố con họ càng thêm sâu sắc.
“Mọi chuyện năm đó quá phức tạp. Không chỉ con không hiểu. Ngay cả Dương Minh Hạo chắc cũng không biết rốt cuộc sự việc lại phát triển thành như bây giờ. Con nên vê trước đi, ban ngày nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm tìm cơ hội đưa mẹ vào. Mẹ sẽ tìm được nó.”
Chuyện tìm đồ bao giờ phụ nữ cũng giỏi hơn, chưa kể bà ấy đã sớm đoán được két sắt ở đâu.
“Nếu như đêm nay không tìm được, trong ngày mai nhất định phải tìm cách phá phòng làm việc. Đương nhiên làm như vậy Yaren nhất định sẽ hận mẹ. Đến lúc đó mẹ thể sống sót được hay không thì còn phụ thuộc vào may mắn nữa…”
Nhún vai, trông Dương Thừa Húc có vẻ như không quan tâm đến sống chết thế nào, nhưng thực tế thì hàm răng của anh ta đã nghiến rất chặt rồi.
Lúc này đã có kế hoạch sơ bộ rồi, anh ta không muốn ở lại nơi này nữa, liền dứt khoát xoay người rời đi.
Sau khi căn phòng hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Hứa Minh Ngọc nằm sụp xuống giường như bị hạ đường huyết, nhắm mắt lại để cho nước mắt tự do chảy xuống.
Mặt khác, bên phía Nguyễn Kiến Định không không những không có chút tiến bộ nào, mà những người mà anh ấy đưa đến đều hoàn toàn bị lộ, ngay cả bản thân anh ấy cũng bị theo dõi một cách trắng trợn. Cứ cho là Trần Bắc có mặt ở đó, anh ta cũng không thể ngăn cản những ánh mắt vô cùng nóng của những người đó.
Muốn làm gì cũng không được, muốn rời khỏi cũng không thể rời khỏi, anh ấy bị Abel trá hình giam cầm lại, như đang đứng ở trên ban công của căn nhà, Nguyễn Kiến Định ngẩng đầu nhìn những người đang đứng cách đó không xa, nhưởng mày về phía căn nhà.