Chương :
Sau khi hai người nói xong, Abel lần này không nói nữa, nhìn Giang Húc Đông rời đi, nụ cười khóe miệng lập tức buông xuống.
Trước đó ông lão nghênh đón ở cửa ra vào lúc này thân không biết quỷ không hay từ nơi hẻo lánh đi ra.
“Thưa ngài, Nguyễn Kiến Định đã rời đi, mang theo tất cả mọi người, máy bay hiện tại đã cất cánh, thời gian ngắn hẳn là sẽ không trở về, ngài hiện tại muốn đi sao?”
Nếu kẻ thù đã rời đi, nơi này được xem như là an toàn, ông chủ lớn cũng không cần thiết suốt ngày ở chỗ này tọa trấn.
“Tạm hoãn hai ngày rồi hẳn trở về, ông mang người cẩn thận điều tra hai lần nữa chỉ cần là nhân vật khả nghị, giết chết bất luận tội.” Mặc dù người đã đi hết nhưng Abel không biết vì cái gì luôn cảm thấy lòng có chút hoảng hốt thật giống như có chuyện gì rất trọng yếu bị ông ta bỏ qua.
“Ngài không cần lo lắng, chúng ta sẽ đưa người đến kiểm tra.” Quản gia cúi đầu cung kính, trực tiếp quay người rời đi, đến sân trước mang tới trọn vẹn năm mươi người từ đường hầm dưới nên đất, lặng yên không tiếng động đi đến xưởng chế thuốc.
Tỉ mỉ sàng lọc trước sau trong gần mười giờ đồng hồ, ngoại trừ một số người làm việc, ở bên ngoài tương đối lỏng lẻo.
Không hề phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng cũng chính vì như vậy, nên mới khiến cho người ta cảm thấy hoảng loan.
Nói như vậy thì, ở một nơi, ngoại trừ quân đội, nếu không đóng kín hoàn toàn, thì luôn sẽ có người lặng yên không chút tiếng gió mà chạm vào được. Hơn nữa là khi không ai chạm vào nó, chuyện các công nhân khi ấy đều gây gổ, cãi cọ, hay tám chuyện phiếm với nhau là chuyện thường ở huyện. Nhưng lần kiểm tra này, một chút vấn đề cũng không có, tất cả mọi người cứ như là người máy vậy, một chút vấn đề hoặc sơ suất cũng đều không hề xảy ra.
Quản gia đi suốt đêm để về đến nhà, báo cho Abel biết rõ tình huống. Lúc báo cáo, mồ hôi trên trán không phút nào ngừng tuôn.
“Tạm thời ngưng lại vài ngày hằng điều tra lại. Giúp tôi đặt vé máy bay vào ngày mai, sau hai mươi bốn giờ kể từ khi tôi rời đi, dẫn theo người đột kích kiểm tra, tra được bất kỳ điểm gì lạ thì lập tức nói cho tôi biết!”
Nếu thật sự xảy ra tình huống có người quấy phá mà không điều tra ra được nguyên nhân thì chỉ có hai lý do. Thứ nhất, là đám tay chân của ông ta vô tích sự, thứ hai, đó chính là hiện ông ta đang ở ngay tại đây, thế nên những người đó không dám có thêm động tác nào.
Nếu thế thì ông ta sẽ rời khỏi đây, để cho đám người động tay động chân đó có thêm không gian, như vậy, một khi bắt được thì chính là một lưới tóm chuẩn xác.
“Vâng theo lệnh ngài, tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Lau đi mồ hôi trên trán, sắc mặt quản gia tối tăm lùi ra ngoài.
Bên phía Nguyễn Kiến Định, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay. vừa mới đáp xuống mặt đất, người Tư Mộ Hàn phải tới đã đứng sẵn ở ngay cổng đón khách.
Suốt cả chặng đường chẳng hề chợp mắt, mãi đến tận khi lên xe rồi, mới có thể miễn cưỡng thiêm thiếp đi trong chốc lát, toán vệ sĩ bị suy yếu kia qua mười mấy tiếng nghỉ ngơi cũng đã khỏe hơn nhiều, nhưng Nguyễn Kiến Định lo lắng, vẫn quyết định đưa họ đến thẳng bệnh viện.
Mà chiếc xe đi đón anh ấy này, thì chạy thẳng một đường đến bên dưới tập đoàn Tư Thị, quả thật là chẳng cho anh ấy chút phút nghỉ lấy hơi nào.
Lại mấy thêm mười mấy phút, Nguyễn Kiến Định rốt cuộc cũng gặp mặt Tư Mộ Hàn. Anh ấy ngồi trên chiếc ghế số pha mềm mại, dựa lưng mình vào ghế, nhéo lấy mi tâm mình, chỉ cảm thấy đầu đau rồi lại đau khi nhéo, nhưng vẫn còn ổn, tạm thời vẫn có thể chịu đựng được, cũng không cần nói ra.
“Tin tức lúc trước cậu nói với tôi là sao? Tôi đi lâu vậy rồi, cũng vẫn chưa tra ra được chứng cứ cụ thể à?”