Chương :
Hai người một trước một sau rời khỏi chỗ đó, nhà của người đàn ông này cách đó không xa nên rất nhanh họ đã ngồi an ổn trên ghế sô pha.
Người đàn ông này cũng thật tốt tính, lấy một bình nước trong tủ lạnh đưa cho cô, còn mình thì híp mắt uống một chút nước trái cây.
“Quy củ của tôi có lẽ cô cũng hiểu, giao tiền trước bảy mươi phần trăm, còn lại tôi sẽ tự mình tìm cô lấy sau.”
“Trước đó, người bạn kia cũng đã nói tên của anh với tôi, vậy không bằng tôi gọi anh là anh Chấn Vũ được chứ?” Cùng người này ngồi ở cùng một chỗ, áp lực cũng nặng thêm bảy phần, Trần Mộc Châu ngồi trên ghế sô pha, hai tay hơi câu nệ đặt hờ lên chân, lưng thẳng tắp, nói vô cùng rõ ràng.
“Tất nhiên có thể” Lục Chấn Vũ nhún vai, biểu thị mình không có ý kiến gì hết.
Thời gian kéo càng lâu thì sau đó Trần Mộc Châu càng không dám nói, cầm lấy cái chai trên bàn, sau khi uống một hớp thì mới liếm môi nói ra: “Tôi muốn anh giúp tôi cứu một người ra, đây là tiền đặt cọc, anh nhìn thử một chút xem có đủ hay không?”
Vì Hứa Minh Ngọc, Trần Mộc Châu cũng coi như không thèm quan tâm cái gì hết, bảy mươi phần trăm tiền đặt cọc đưa ra giống như là dáng vẻ bị cắt một miếng thịt vậy.
“Thời gian, địa điểm và đó là ai? Còn có công trình xung quanh, số lượng bảo vệ? Những cái này phải nói ra cho rõ ràng, ít nhất trong vòng năm ngày tôi sẽ đưa người về.”
Sờ sờ được tiền tài trong tay, khóe miệng Lục Chấn Vũ từ từ hiện lên ý cười thoải mái, nhìn qua thì tốt hơn lúc ban đầu rất nhiều.
Chờ sau khi thương lượng xong, Trần Mộc Châu ra khỏi phòng thì trời đã tối đen, lúc ban ngày cô ta còn đi không ra được huống chi giờ là ban đêm. Trong hẻm nhỏ không lắp nhiều đèn đường lắm, đầu trong ngỏ ngoài gì đều tối đen như mực, nhìn qua vô cùng dọa người.
Đại khái hôm nay tâm trạng Lục Chấn Vũ khá tốt nên đi theo Trần Mộc Châu không gần không xa, bảo vệ cô ta rời khỏi chỗ đó.
Mọi chuyện coi như đã giải quyết khá ổn, tâm trạng của Trần Mộc Châu cũng cởi mở hơn nhiều, trước đó bây giờ biệt thự nhà họ Trần cũng đã có nhiều người khác đi vào, coi như đã cải thiện xong hết, nếu không phải còn có số phòng thì có lẽ Trần Mộc Châu còn cho rằng mình đi nhầm.
Một bên khác, Nguyễn Kiến Định giống như con quay không thể dừng được, mỗi ngày sau khi làm xong công việc của công ty thì dành ra một chút thời gian khoảng một tiếng để chuẩn bị hai chuyện là cầu hôn và đính hôn, bận bịu túi bụi, thậm chí thiếu chút nữa là bỏ qua Nguyễn Minh Tú.
Nguyễn Tri Hạ giống như một chú ông nhỏ cần cù, từ khi Nguyễn Kiến Định bắt đầu chuẩn bị thì cô ấy cũng chưa hề nhàn rỗi.
Hai anh em họ đều phải nhờ Tư Mộ Hàn ở bên ngoài giúp thêm thì mới miễn cưỡng bố trí xong hết mọi thứ.
“Anh à, thời gian xác nhận lại cũng không còn rồi, em lập tức dẫn chị Nguyễn Minh Tú tới đấy!” Hai ba ngày chuẩn bị chỉ coi giờ khắc này có thành công hay không thôi, Nguyễn Kiến Định siết chặt hai tay, lo lắng tới mức cả người đổ đầy mồ hội, chà lau nhiều lần cũng không có ích.
“Yên tâm đi, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Chỉ cần vừa nghĩ tới cầu hôn Nguyễn Minh Tú trước mặt nhiều người như vậy, cảm xúc của Nguyễn Kiến Định lập tức không ép xuống được, liếm liếm bờ môi khô ráo mình, mặt mày không đổi đứng ở góc rẽ, thẳng cho tới khi thấy Tư Mộ Hàn ra dấu cho anh ta.
Anh ta mới hít sâu một hơi, từ góc rẽ chậm rãi đi tới, hai bước là vừa vặn đứng trước mặt Nguyễn Minh Tú.
Nguyễn Minh Tú hoàn toàn không biết rõ tình hình nên lúc này có hơi ngu ngơ, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, mặc trang phục màu trắng, miệng mở to ra vì kinh ngạc, có hơi khó tin mà nhìn anh ta.
Cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Kiến Định đã lưu loát quỳ một gối xuống, đột nhiên móc ra một bó hoa đưa lên, rõ ràng lúc đi ra thì hai tay trống không nên không biết là lấy từ đâu ra nữa, nhưng cái này cũng không ngăn cản nổi sự cảm động từ cô ấy.
“Minh Tú, anh biết, bây giờ anh còn có nhiều khuyết điểm, nhưng chúng ta tách ra nhau lâu quá, mà cuộc sống lại quá ngắn, anh yêu em, anh lo lắng em sẽ không còn quan tâm anh nữa, cho nên bây giờ anh muốn mình ích kỷ một lần, em có nguyện ý gả cho anh không?”