Chương :
“Anh là cái thá gì! Anh cản tôi làm gì! Nếu anh không ngăn cản, tôi đã xé nát cái miệng của người đàn bà khốn nạn đó và ông ngoại của cô ta ra từng mảnh, không biết đã uống nhầm thuốc gì, mà dám nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy!”
Elyson sắp phát điên rồi, nhìn về phía Tư Mộ Hàn cách đó không xa, hận không thể lập tức lao đến, đè đầu con tiện nhân và tên nhóc thối tha kia xuống cống rãnh dìm chết!
“Cô muốn làm gì tôi cũng không có ý kiến, nhưng không thể như thế trước mắt bao người. Thù riêng của cô muốn báo thù, thì không ai đi phá rối cô cả. Hiện tại, ở đây, cho dù phải kiềm nén, nếu không…”
Mặc dù Yaren kém xa Abel về độ độc ác, nhưng anh ta cũng là anh trai của hai người này, quản thúc sự ngang bướng của đứa em gái và đứa em trai tinh quái. Anh ta cũng coi như là tài giỏi rồi, đồng thời, chỉ cần Yaren nhăn mặt, bọn nhóc này tự nhiên sẽ ngoan ngoãn im lặng!
Elyson nghẹt thở trước những gì anh ta nói, và cuối cùng đã kiểm soát được cảm xúc của mình trước phòng bệnh. Nhìn ông lão yếu ớt nằm trên giường bệnh, ngoại trừ Nguyễn Kiến Định, Nguyễn Tri Hạ, những người phía sau đều mang nụ cười trên mặt, độ cong khỏe miệng cũng không sai biệt lắm, vừa nhìn đã thấy kỳ quái và đáng sợ…
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn một cái, da gà lập tức nổi lên, cô vô thức thu mình vào trong vòng tay của Tư Mộ Hàn, không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không biết tại sao, cô càng không muốn thì những hình ảnh trong đầu lại càng rõ rệt. Bị bức tranh như vậy tra tấn, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng lao vào trong vòng tay của Tư Mộ Hàn, sống chết không ngẩng đầu lên.
“Làm sao vậy? Bác sĩ nói ở đây không nên có quá nhiều người, nếu cảm thấy không thoải mái thì ra ngoài đi!” Môi trường trong bệnh viện quả thực không tốt, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng. Không chỉ khó chịu, nếu ở lại lâu dài, sẽ chỉ khiến người ta càng ngày càng khó chịu, nếu không phải tình hình không cho phép, Tư Mộ Hàn sẽ không bao giờ muốn một cô gái nhỏ của mình đặt chân đến bệnh viện trong cuộc đời này.
“Chỉ là tâm trạng em không tốt. Ông ngoại hiện tại đã khá hơn nhiều rồi. Chúng ta ra ngoài đợi đi, được không?” Nguyễn Tri Hạ tựa vào vai Tư Hải Minh, nhắm mắt lại, vòng tay qua eo. Sắc mặt nhợt nhạt, khiến anh ấy cảm thấy đau khổ.
Sau đó anh ấy đã đứng dậy cùng Tôi Tri Hạ đi ra ngoài trước, vừa đi ra, Tư Mộ Hàn đã ôm lấy cô ấy rồi ngồi trên ghế ở rìa hành lang, xung quanh đều là cảm giác leo.
Công tước Otto bất ngờ bị tấn công, may mà anh cả hiện tại có thể chống đỡ toàn bộ tập đoàn Otto, nếu không mọi chuyện bây giờ sẽ không dễ dàng xử lý như vậy, nếu không có thể lúc đó ngay cả quyền lực và thể diện cũng sẽ bị cướp.
“Mộ Hàn, anh nói ông ngoại có thể sống lâu trăm tuổi sao?” Trước kia gạt bỏ bấy nhiêu, hiện tại lại thích bấy nhiêu, cô gái nhỏ dựa vào anh ấy, buông thống hai chân, hai tay, trên mặt mang theo vẻ mặt buồn bực.
“Những chuyện này còn xa, em còn nhỏ, cô gái ngoan ngoãn nghe lời, sau này anh sẽ luôn bên cạnh em, em đừng sợi”
Vuốt ve mái tóc, ru cô ấy ngủ, giữa nửa đêm, đến lúc này trời đã gần sáng, nhìn ánh mắt xanh đen của cô ấy, Tư Mộ Hàn không nỡ lòng khi cô ấy đau khổ như vậy, chầm chậm du ngủ cô ấy, rồi ôm xuống tầng.
Đợi đến khi lên xe rồi mới gửi tin nhắn cho Nguyễn Kiến Định, rồi cả hai mới trở vê nhà.
Trong phòng, công tước Otto không hê động đậy, Yaren liếc mắt nhìn hai lần, đưa mắt nhìn Nguyễn Kiến Định, sau khi Nguyễn Tri Hạ đi rồi, Elyson buồn chán ngồi ở mép giường bệnh, nhìn bầu trời bên ngoài.
“Thời gian không còn nhiều, tôi sẽ trông chừng bố ở đây, mọi người về trước nghỉ ngơi trước đi.” Yaren nhìn chằm chằm Nguyễn Kiến Định, thấy anh ta mốn mở miệng nói chuyện, liên mở lời trước, sau khi nói xong, còn nhướng mày liếc nhìn Nguyễn Kiến Định.
“Ông ngoại hiện tại quả thực phải có người ở bên cạnh. Nếu ngài Yaren có thời gian, tôi đương nhiên sẽ không phản đối!”
Bệnh viện này là nơi có camera giám sát khắp nơi, nhân viên bảo vệ làm việc / nên Nguyễn Kiến Định cũng không lo lắng rằng Yaren ngu xuẩn đến mức sẽ ra tay ở chỗ này.