Chương :
“Kiến Định, là anh à?” Lúc này, đột nhiên gõ cửa làm cái gì? Chẳng lẽ lại là đổi ý, muốn…
Vừa mới trải qua những chuyện kia, lúc này suy nghĩ của Nguyễn Minh Tú căn bản không dừng được, tự mình nghĩ lung tung, tự làm cho mình đỏ mặt.
“Đưa quần áo cho em, mở cửa ra một chút anh sẽ đưa cho em!” Lúc Nguyễn Minh Tú mới bước vào, Nguyễn Kiến Định đã nghĩ đến vấn đề này, rõ ràng chạy tới cửa, tay giơ lên nhiều lần ngập ngừng chập hồi cũng không có đập xuống, cuối cùng chịu đựng một tia rung động trong lòng, một mình lặng lẽ chạy tới trong phòng của cô ấy, lựa lựa chọn chọn một hồi, mới tìm được một bộ quần áo còn tính là tương đối hợp ánh mắt của anh đưa tới.
Đứng trong phòng tắm, Nguyễn Minh Tú nhíu lông mày, đỏ mặt đi qua, thận trọng mở ra một khe cửa, cơ thể giấu đằng sau cánh cửa, nhô ra một cái đầu cùng một cái tay hướng về phía hắn toét miệng cười vui vẻ. Từ trong phòng tắm vươn ra đôi tay trắng nõn mịn màng, ở dưới ánh đèn giống như là hiện ra một tâng dầu trơn như là bạch ngọc, Nguyễn Kiến Định biết toàn thân trên dưới của cô đều rất trắng nhưng không nghĩ tới cô gái nhỏ vừa mới tắm rửa sạch sẽ, bộ dáng trong trắng lộ hồng sẽ dụ hoặc lòng người đến như thế.
Chờ trên tay quân áo bị lấy đi, cửa bị đóng lại một đoạn thời gian rất dài về sau, Nguyễn Kiến Định mới miễn cưỡng lấy lại tinh thân, ho nhẹ một tiếng che giấu chút lúng túng trong lòng của anh, động tác nhanh nhẹn thay xong ga giường, đem trên đống đồ vật loạn thất bát tao mặt đất kia ném vào trong cái sọt quân áo bẩn.
Nguyễn Minh Tú trốn trong phòng tắm sau khi đổi lại quần áo xong, đỏ mặt nhìn một chút trên người mình không có mấy khối vải vóc quần áo, cảm thấy đầu cô sắp bốc khói đến nơi rồi. Thậm chí hiện tại cô cũng có thể tưởng tượng được thời điểm Nguyễn Kiến Định một bộ dáng đứng đắn ở trước tủ quần áo của cô lựa lựa chọn chọn, thậm chí còn so sánh trong chốc lát mới cuối cùng xác định bộ quân áo này, quả thực cô chỉ muốn hét lên.
Cô kịp thời hứng nước lạnh vỗ nhẹ lên má mình một hồi mới miễn cưỡng kìm nén sự ửng hồng trên khuôn mặt, vuốt vuốt mảnh vải quanh eo, mở cửa bước ra ngoài.
Một lúc không thấy, trong phòng sạch sẽ hơn rất nhiều, vừa rồi cô không để ý, lúc này mới nhìn kỹ lại, lọn tóc của Nguyễn Kiến Định vẫn còn lấm tấm nước.
Hiển nhiên là vừa rồi anh ấy đi qua phòng khác tắm rửa một chút, vừa vặn hai người họ xong cùng một lúc.
Rõ ràng lúc trước còn rất can đảm mà Nguyễn Minh Tú lúc này lại ngượng ngùng, cô ấy đỏ mặt lon ton chạy tới hôn nhẹ lên mặt Nguyễn Kiến Định.
Động tác cấp tốc chui về trong chăn bông chỉ lộ ra một cái đầu, trên mặt còn hiện ra hai rằng mây đỏ ửng.
Nguyễn Kiến Định lúc này cũng không cùng so đo với cô, anh đuổi theo, đem người kéo lại rồi cúi đầu xem tiếp đi, vốn là nghĩ hôn một cái chúc ngủ ngon liền coi như thôi nhưng anh liền ngắm đến một khối vết đỏ trên người Nguyễn Minh Tú.
Chính cô ấy hẳn là không có chú ý tới nhưng là từ cái góc độ này của Nguyễn Kiến Định nhìn qua liền rất rõ ràng, cô gái nhỏ kiều kiều non nớt, da thịt trắng nõn, dấu hôn mới mẻ trêu Nguyễn Kiến Định đến yết hầu phát khô, hốc mắt phát nhiệt.
Sắc trời đã tối, anh miễn cưỡng đè nén ham muốn của bản thân xuống, không nói gì, vốn dĩ tưởng rằng một đêm này sẽ ngủ không được nhưng khi hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ, không bao lâu thời gian, tiếng hít thở Nguyễn Minh Tú đều đều kéo dài truyền tới, cùng với cái tiết tấu này, Nguyễn Kiến Định cũng ngủ thiếp đi.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng qua tấm rèm vải, người trên giường bị ánh sáng làm phiền, đôi mi khẽ khẽ run lên hai lần sau đó nhăn nhó cau mày, tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy lại an ổn tiến vào giấc ngủ.
Tối hôm qua đi ngủ tương đối muộn nhưng Tư Mộ Hàn đã có thói quen dậy sớm từ nhiều năm nay, hơn nữa gần đây có rất nhiều sự kiện phát sinh nên anh hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi. Anh nhẹ nhàng thức dậy, chỉnh lại cái gối của mình, đêm qua cô gái nhỏ kia làm loạn đòi đi ngắm sao, cả đêm không kéo rèm cửa, lúc này kéo rèm ra thì tiếng động tương đối ồn ào, anh cũng không muốn đánh thức cô ấy dậy.